Chương 2 - NÓI KHÔNG VỚI HỌ HÀNG PHIỀN PHỨC VÔ LIÊM SỈ
Tôi cau mày.
【Ý chị là gì? 】
Một lúc sau chị ta gọi điện thoại đến.
Tôi nhấc máy, chị ta vẫn tươi cười nói với tôi:
"Thi Thi, không phải em cũng biết chị đang mang thai đứa con thứ hai sao? Hai tuần nữa là đến ngày dự sinh. Em biết đấy, trong căn nhà nhỏ của chúng ta có rất nhiều người sống, trong thời gian ở cữ cũng có rất nhiều người thân đthăm, bất tiện lắm..."
Tim tôi đập thình thịch và tôi có một linh cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, chị ta nói:
“Chị nghĩ, dù sao nhà em cũng vẫn trống, sao không cho chị dọn vào ở một hai tháng, để chị hết thời gian ở cữ và chăm sóc bản thân thật tốt ấy, hiểu không? Chị đã sinh một lần rồi. Lúc đó, chị còn trẻ và thiếu hiểu biết, không biết tầm quan trọng của việc kiêng cữ. Chị đã rất bất cẩn trong quá trình ở cữ, gây ra rất nhiều bệnh tật nên lần này chị muốn được kiêng tốt hơn và sửa chữa mọi thiệt hại trước đây… "
Chị họ tôi tiếp tục nói.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý chị ta là muốn sống trong nhà tôi.
Tôi không muốn, lúc đầu tôi không nỡ rời căn nhà, sau khi gặp nhiều người thuê nhà, tôi vẫn chưa quyết định được. Tôi vẫn không muốn cho thuê.
Thứ hai, chị họ tôi có nhiều họ hàng đến thăm trong thời gian chị ấy ở cữ, nghe có vẻ là một dịp rất lộn xộn, bọn họ mỗi người một tính, tôi cũng lo lắng.
"Xin lỗi chị, em đã cho thuê nhà và đã thỏa thuận bằng miệng với một người thuê rồi. Họ đã đến đây hai ba lần và đang làm thủ tục hợp đồng em không giúp được gì cho chị đâu."
Tôi vốn tưởng rằng chị họ của tôi sẽ rút lui trước lời từ chối tế nhị như vậy, nhưng không ngờ rằng chị ta chỉ cười hai tiếng.
“Không sao, không sao, chỉ cần không ký hợp đồng là không được thuê nhà, việc này chị có kinh nghiệm, không sao cả, chỉ cần nói với người đó là chị gái em muốn ở đó là được, để họ hiểu..."
Một cảm giác ngột ngạt dâng lên trong lồng ngực, tôi không nói nên lời trong giây lát.
“Ồ...” đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng khóc của một đứa trẻ, “Được rồi được rồi, chúng ta thỏa thuận như vậy đi, chị phải đi dỗ Đại Bảo đây, nó đang khóc…”
"Không, chị họ..."
Tôi chưa kịp nói xong thì cuộc gọi đã bị cúp máy.
5.
Trong giờ nghỉ ở nơi làm việc, tôi gọi điện cho chị họ của mình.
Tôi gọi mấy lần nhưng không ai bắt máy nên chỉ có thể để lại tin nhắn và bảo chị ấy gọi lại khi rảnh.
Mãi đến khi tôi chuẩn bị tan sở tôi mới nhận được cuộc gọi của cô ấy.
"Thi Thi, em gọi cho chị à? Xin lỗi, em chưa từng sinh con, nên không biết nỗi khổ của phụ nữ khi mang thai đâu..."
Trước khi vào chủ đề chính, “Chuyện bà bầu” bắt đầu kéo dài mười phút.
Cuối cùng tôi cũng chuyển được vào chủ đề chính.
“Chị họ, em có chuyện muốn nói với chị,” tôi nói, “Em e không cho chị mượn nhà được đâu. Tốt nhất chị nên tự mình tìm giải pháp khác.”
"Sao vậy?" Giọng nói của La Tình đột nhiên trở nên lạnh lùng hơn, "Không phải chúng ta đã đồng ý rồi sao? Tại sao lại nuốt lời? Chị đã thu dọn đồ đạc cả ngày hôm nay và đang chuẩn bị chuyển vào ở. Bây giờ em lại nói những lời này ý là gì?”
"Không, chị họ, chị đã cúp máy trước khi em kịp nói hết lời ngày hôm qua, và em thậm chí còn không có cơ hội nói với chị."