Chương 8 - Nỗi Khổ Của Một Cô Gái Có Giọng Khóc To
23
Ba mẹ của Lục Hựu đều ở nước ngoài, mẹ tôi không nỡ để anh về nhà ăn Tết một mình.
Vậy nên bà giữ anh lại ăn Tết cùng.
Hạo Dục Xuyên nhắn hỏi tôi:
“Năm nay em ước điều gì vào Giáng sinh?”
Trước đây, năm nào anh cũng là “ông già Noel” của tôi.
Tôi trả lời:
“Ước mong năm nay là: Mong Lục Hựu bình an.”
Sau tin nhắn ấy, anh im lặng rất lâu, không nhắn thêm gì nữa.
Thật ra nguyên văn của điều ước đó là:
“Mong Lục Hựu bình an, và mỗi ngày đều dẫn em đi kiếm tiền.”
Bên ngoài trời đang đổ tuyết dày.
Tôi lờ mờ thấy có ai đó đứng dưới cửa sổ.
Người ấy ngẩng đầu, mỉm cười với tôi:
“Bị em phát hiện rồi.”
Lục Hựu đã vẽ một cây thông Noel trên nền tuyết, còn treo hai chiếc lồng đèn.
Không Tây cũng chẳng Tàu, làm tôi bật cười thành tiếng.
Cuối cùng anh gọi điện cho tôi:
“Giang Nhiễm, điều ước Giáng sinh và năm mới của anh là — mong mọi điều ước của em đều thành sự thật.”
Tuyết rơi xuống lông mi anh, nhẹ nhàng lay động…
Khiến lòng tôi cũng lay động theo.
Tôi ôm chăn, chạy vội xuống nhà.
Lục Hựu dang tay ra:
“Nếu em không ôm anh bây giờ, anh chết cóng mất!”
Hơn mười năm trước, cũng vào một mùa đông thế này, Hạo Dục Xuyên từng ôm tôi chặt như thế.
Tôi bước tới, dùng chăn quấn chặt lấy Lục Hựu.
Chưa kịp phản ứng, môi anh đã phủ xuống môi tôi.
Tim tôi đập loạn, tai như ù đi, thế giới bỗng trở nên yên lặng.
Trời lạnh quá, tôi kéo anh vào nhà.
Ngay khoảnh khắc ấy —
Hạo Dục Xuyên xông vào, đôi mắt đỏ rực, đấm thẳng về phía Lục Hựu:
“Mày dám động vào cô ấy! Từ nhỏ tao đã cưng chiều như bảo bối, mày dám động vào cô ấy?!”
Lục Hựu đỡ trọn cú đấm đó, rồi đá thẳng vào chân Hạo Dục Xuyên.
“Anh nói anh thương em ấy từ nhỏ? Vậy lúc anh ép em ấy rời khỏi nhà, đổ oan cho em ấy, anh ở đâu? Sao lúc đó không thấy anh biết đau lòng?”
Tôi bước ra từ phía sau Lục Hựu, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực của Hạo Dục Xuyên.
“Anh à, khi anh ở trong nước hết lòng vì Thẩm Nam, thì mọi thứ tôi đều tự mình gánh vác. Khi anh vì cô ấy mà say xỉn, suy sụp, thì tôi có thể đang ở văn phòng chạy deadline ngày đêm.”
“Tôi sớm đã không còn là cô bé yếu ớt phải được anh che chở nữa rồi.”
“Tôi đã lớn.”
Nước mắt của Hạo Dục Xuyên rơi xuống sàn nhà.
Thân hình cao lớn của anh khẽ run lên.
“Giang Nhiễm… nếu có thể quay lại ngày đó…”
Anh ôm đầu, nước mắt tràn qua kẽ tay.
“Thôi, không có nếu đâu.”
24
Ngày quay lại châu Mỹ, chính Hạo Dục Xuyên là người lái xe đưa tôi ra sân bay.
Anh luống cuống xách giúp tôi túi xách và hành lý.
Tôi mỉm cười:
“Anh à, để em tự làm được rồi.”
Anh lặng lẽ nhìn tôi nắm tay Lục Hựu, cùng anh ấy bước vào sân bay.
Phía sau vang lên tiếng gọi:
“Giang Nhiễm.”
Tôi quay đầu lại, thấy anh nở một nụ cười buồn:
“Phải hạnh phúc đấy.”
Anh cũng vậy.
Về sau, Hạo Dục Xuyên thu lại tính khí ngông nghênh, vào làm ở công ty gia đình, chuyên tâm với công việc.
Tôi ở châu Mỹ có thấy một bản tin giải trí, người ta đồn rằng trong lòng Hạo Dục Xuyên luôn có một người con gái không thể yêu được.
Vì nhiều năm qua anh vẫn luôn đeo một chiếc nhẫn có khắc hai chữ JR.
Tôi lặng lẽ bước đến bên Lục Hựu.
Bản tin đó… không hề nhắc đến một cô gái tên Giang Nhiễm — cô con nuôi của nhà họ Hạo.
25
Ba năm sau, tôi và Lục Hựu trở về tổ chức lễ cưới ở trong nước.
Ba mẹ tôi xúc động đến mức khóc không thành tiếng.
Họ không ngừng dặn dò tôi:
“Nhất định phải hạnh phúc.”
Hạo Dục Xuyên không đến dự.
Trước ngày cưới, anh gửi cho tôi một gói quà.
Bên trong là tấm thiệp chúc phúc viết tay của anh, cuối thiệp có thêm một câu:
“Thật tiếc vì không thể chứng kiến đám cưới của em.”
Dưới đáy gói quà là một chiếc phong bì, dán kèm mảnh giấy:
“Nhưng anh chắc chắn phong bì của anh là to nhất.”
Năm thứ hai sau hôn lễ, tôi sinh một bé gái.
Lục Hựu nắm lấy tay tôi, cả nhà quây quần quanh giường bệnh, ngập tràn niềm hạnh phúc.
Mẹ tôi bế cháu, không ngừng khen ngợi:
“Đôi mắt giống hệt Nhiễm Nhiễm nhà chúng ta, đẹp quá!”
Hạo Dục Xuyên đến trễ.
Anh mặc vest chỉnh tề, ánh mắt đã không còn ngông cuồng như trước, thêm phần trưởng thành, điềm tĩnh.
Khi thấy đứa bé, anh hơi khựng lại, rồi lấy ra từ túi áo một chiếc vòng cổ trường mệnh khóa.
Anh cười đùa:
“Lúc đến, anh còn nghĩ nếu cháu gái anh mà giống ba nó, thì cho cái phong bì là đủ. Nhưng nếu giống mẹ… thì nhất định phải tặng cái này.”
Tôi nhìn sang Lục Hựu, anh chỉ mỉm cười, vẻ như đã hiểu tất cả.
Sau này, tôi và Lục Hựu quyết định về nước phát triển.
Lá rụng về cội, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.
Chúng tôi đều đang sống theo cách của riêng mình, sống thật tốt.
Có lẽ, đây chính là cái kết đẹp nhất.
Anh có “tuổi trẻ bình yên” của anh, Tôi có “hiện tại an lành” của tôi.
Đôi khi nhớ lại, trong tim chỉ còn lại sự ấm áp, chẳng còn gợn sóng nào nữa.
(Hết)