
Nỗi Đau Không Tiếng Đáp
(4/4)
chương
77
lượt xem
0
theo dõi
VĂN ÁN
Năm lớp 12, khi tôi nói với mẹ về kết quả chẩn đoán tr,ầm c,ảm nặng, bà chỉ bảo tôi đang làm quá, nói rằng đó chỉ là lời than vãn vô nghĩa của kẻ yếu đuối.
Sau này, khi tôi tổ chức triển lãm cá nhân, giữa ánh mắt ngưỡng mộ của bao người, tôi nhắc đến một người mà tôi muốn đặc biệt cảm ơn.
Mẹ tôi đương nhiên bước lên, như thể chắc chắn rằng đó là bà.
Nhưng ánh mắt tôi chỉ dừng lại trên người bà đúng một giây, rồi lướt qua.
Tôi bước về phía Chu Cẩn, người mà mẹ tôi từng căm ghét nhất.
Sau đó, tôi ôm chặt anh ấy.
Bình luận