Chương 1 - Nỗi Đau Của Người Đứng Sau
Phu quân xuất chinh trở về, lại mang theo một nữ tử.
Nói rằng nàng vì cứu chàng, đành hy sinh trinh tiết.
Thế nên ta phải biết đại thể, tự nguyện xin làm thiếp, nhường vị trí chính thất cho nàng.
Người trong kinh thành đều chờ xem ta bị chê cười.
Chỉ có ta là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Tốt quá rồi.
Cuối cùng ta cũng có lý do để tái giá.
01
“Phu nhân! Tướng quân hồi phủ rồi! Đã tới cổng thành rồi ạ!”
Thanh âm của nha hoàn Xuân Đào từ ngoài viện truyền vào, mang theo sự kích động khó nén.
Ta đặt quyển sổ trên bàn, chỉnh lại búi tóc đã gọn gàng từ trước, rồi mới bước chậm ra phía cổng phủ.
Chiến mã hí vang, giáp sắt lạnh lùng.
Tiêu Lâm ngồi cao trên lưng ngựa, dáng dấp thẳng tắp như cây tùng, áo giáp sáng lấp lánh như băng sương.
Đã ba năm không gặp.
Phong sương nơi biên ải hằn lên gương mặt chàng những đường nét sâu hơn, sát khí giữa chân mày càng thêm đậm.
Hai bên phố đầy rẫy dân chúng reo hò.
“Cung nghênh Tiêu tướng quân khải hoàn!”
Tiếng hô vang động trời.
Ánh mắt ta lại rơi vào chiếc kiệu vải xanh phía sau ngựa.
Rèm kiệu buông thấp, chẳng nhìn rõ người bên trong, nhưng không hiểu vì sao lại khiến lòng ta chợt thắt lại.
Đến trước phủ, Tiêu Lâm xoay người xuống ngựa, động tác dứt khoát lưu loát, dẫn tới một trận hoan hô mới.
Ta dẫn theo người trong phủ tiến ra, khẽ cúi người hành lễ.
“Phu quân…”
Thế nhưng ánh nhìn của chàng chẳng hề rơi xuống ta, mà lại quay người bước đến cạnh chiếc kiệu kia.
Rèm kiệu được vén lên.
Chàng cúi người, bế ra một nữ tử dáng vóc mảnh mai.
Cả thân nàng dường như được quấn trọn trong áo choàng của chàng, chỉ lộ ra chiếc cổ trắng ngần và vài sợi tóc mai buông lơi.
Động tác của Tiêu Lâm dịu dàng cẩn trọng, như thể ôm trong tay bảo vật hiếm có nơi thế gian.
Khi đi ngang qua ta, bước chân chàng khẽ khựng lại.
Nữ tử trong lòng chàng khe khẽ rên lên một tiếng, giọng như muỗi kêu:
“A Lâm…”
Chàng lập tức cúi đầu xuống, khí lạnh giữa lông mày lập tức hóa thành ôn nhu, thanh âm dịu dàng đến không tưởng:
“Yên nhi, tỉnh rồi sao? Chúng ta về đến nhà rồi.”
Chốn xung quanh ồn ã bỗng nhiên tĩnh lặng.
Tất thảy ánh mắt đều dồn về phía ta.
Có kinh ngạc, có thương hại, lại càng nhiều là chờ xem trò hay.
Lòng ta từng chút một trầm xuống.
Nếu hôm nay cứ thế để họ tiến vào,chưa đến nửa ngày,ta ắt sẽ thành trò cười của cả kinh thành, ngay cả gia môn cũng bị lây tiếng nhục.
Tiêu Lâm vừa muốn cất bước,ta lập tức giữ lấy cổ tay chàng, nhìn thẳng vào mắt, từng lời từng chữ đều rành rọt:
“Tiêu Lâm chàng không định giải thích một lời sao?”
02
“Thôi Lệnh Nghi!”
Cuối cùng Tiêu Lâm cũng dời ánh mắt về phía ta.
Song trong đó chỉ toàn chán ghét và phiền muộn.
Nữ tử trong lòng chàng lập tức co rút lại, ngón tay siết chặt vạt áo chàng.
“Yên nhi thân thể yếu nhược, không chịu nổi gió, có chuyện gì thì vào phủ hẵng nói.”
Lời chàng lạnh như sương, từng chữ sắc bén như đao.
Ta dựng thẳng sống lưng, đầu ngón tay dưới tay áo khẽ run.
“Chàng có thể vào, nhưng nàng ta…”
Ánh mắt ta đảo qua thân ảnh yếu đuối trong lòng chàng.
“…phải đi cửa sau.”
Nữ tử nghe vậy thì ngẩng đầu.
Lúc ấy ta mới thấy rõ dung mạo nàng.
Lông mày cong cong như lá liễu, đôi mắt to tròn như hạt hạnh, làn da trắng ngần như ngọc.
Quả thực là một mỹ nhân.
Nhìn thôi cũng khiến lòng người mềm yếu.
Nàng rụt rè ngó về phía ta, rồi vội vùi mặt vào ngực Tiêu Lâm thân thể khẽ run rẩy không ngừng, như thể ta là mãnh thú hung tàn.
“A Lâm…”
Nàng nức nở, như muốn khóc:
“Nàng dữ quá, thiếp… thiếp sợ…”
“Đừng sợ, có ta đây.”
Chàng cúi đầu dịu dàng dỗ dành, ngay cả chân mày cũng phủ một tầng nhu tình,
nhưng khi nhìn về phía ta, chỉ còn lạnh lẽo đến tê xương.
“Sẽ không ai có thể bắt nạt nàng.”
Chàng mạnh tay hất tay ta ra.
Lực đạo quá lớn khiến ta lùi mấy bước.
Xuân Đào kinh hô, vội chạy tới đỡ.
Tiêu Lâm không hề liếc nhìn, ôm lấy người kia, sải bước muốn tiến vào phủ.
“Đóng cửa lại!”
Ta quát lớn.
Cánh cổng sơn son lập tức khép chặt, vang lên một tiếng nặng nề.
Tiêu Lâm giận dữ, nhấc chân đá văng thị vệ chắn trước cửa.
Thị vệ kia rên lên một tiếng, khóe miệng trào máu, nhưng vẫn cắn răng giữ chặt then cài.
“Thôi Lệnh Nghi! Nàng đối đãi với phu quân khải hoàn thế này sao?”
Trán Tiêu Lâm nổi gân xanh.
Dân chúng vây quanh lập tức ồn ào:
“Trời cao chứng giám! Nữ tử nhà Thôi gia thật ghen tuông ghê gớm! Đến cả phu quân thắng trận trở về mà cũng không cho vào cửa!”
“Cẩn lời! Thôi Thái sư từng là thầy của Thái tử, mấy cái đầu của ngươi có đủ chém không?”
“Sợ chi? Thôi Thái sư đã từ quan quy ẩn từ năm ngoái, nay Tiêu tướng quân được Thánh thượng sủng ái, ai nặng ai nhẹ, nhìn chẳng rõ sao?”
“Phải đó! Tướng quân chinh chiến ba năm, mang về một nữ tử thì sao? Nam nhân tam thê tứ thiếp chẳng phải chuyện thường tình?”
“Thôi thị gả vào ba năm, chưa từng sinh hạ được hài tử, tướng quân nạp thiếp cũng là hợp lẽ.”
“…”
3
Kẻ lên tiếng phần nhiều là nam nhân.