Chương 15 - Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu
[FULL] Hạnh Hoa Xuân Vũ
Tác giả: Vi Vi Võ Công Cái Thế
Edit: Yêu Phi
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Phụ thân vào kinh thi cử, khi trở về bên người lại có thêm một “toàn tảo”.
Gọi là toàn tảo, là bởi vì ban ngày vào bếp nhóm lửa nấu ăn, ban đêm đến hầu hạ ủ ấm chăn, trải giường nệm, vừa là trù nương, vừa là thông phòng.
Nàng ta gian trá, lười biếng, xảo quyệt, phàm ăn, dâm dục, đủ mọi tật xấu, bàn chân to như chiếc thuyền chở lương thực, sớm đã bị cựu chủ nhân phá thân.
Mẫu thân căm ghét nàng ta, hận không thể khiến nàng ta chết ngay lập tức.
Nhưng sau đó, mẫu thân lại ôm thi thể muội muội, cười với nàng ta: "Hạnh Đễ, chúng ta giết tướng quân đi, có được không?"
1
Trước khi phụ thân ta đi thi, ông ta thề son sắt rằng chắc chắn sẽ đỗ cao, khi trở về lại hai tay trống không, chỉ là bên người có thêm một nữ nhân.
“Đây là Hạnh Đễ.” Ông ta nói với mẫu thân: “Sợ bên cạnh nàng không có người tốt hầu hạ nên ta đã mua một toàn tảo.”
Hạnh Đễ mông nở ngực đầy, da trắng như tuyết, nhanh chóng tiến vào dập đầu với chủ mẫu, cười một cái, để lộ cặp răng khểnh.
Mẫu thân ta không cười nổi.
Toàn tảo là loại nha hoàn thường thấy ở các tiểu hộ nhân gia ở kinh thành, ban ngày hầu chủ mẫu nấu nướng, ban đêm làm ấm chăn trải giường thay lão gia.
Sai vặt còn kể chi tiết quá trình Hạnh Đễ quyến rũ phụ thân ta: Nàng vốn là nha hoàn của chủ gia mà phụ thân ta thuê, vì đắc tội với chủ mẫu nên bị bán đi, nàng ta liền không biết xấu hổ mà trèo lên giường phụ thân ta.
“Lão gia vốn không muốn mang về, không biết ả ta dùng thủ đoạn gì mà lại khiến lão gia không buông tay được. Ả ta thủ đoạn nhiều, khắp nơi đều có tình nhân, chậc chậc.”
Mẫu thân ta nghe thấy Hạnh Đễ không ra gì như vậy, càng đau lòng hơn: “Chàng muốn nạp thiếp, ít nhất cũng phải chọn một nữ tử nhà lành. Với tốt xấu gì, chàng cũng nên đợi thiếp hết ở cữ đã chứ…”
Nhưng phụ thân ta nghe xong liền sa sầm mặt mày: “Nếu không phải ngươi chỉ sinh được tiểu nha đầu thì ta có cần phải tốn tiền mua thiếp không!”
Lúc đó ta mới chào đời được mười tám ngày, lúc mẫu thân sinh ta bị khó sinh.
Phụ thân ta biết rõ những chuyện này, nhưng ông ta không hề để tâm, thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến mẫu nữ chúng ta, còn đổ lỗi dục vọng của mình lên đầu nữ nhân.
Mẫu thân khóc lóc trở về mẫu gia.
Nhà ta ở một đại trấn trên kinh thành, phụ thân là tú tài của trấn, ngoại công ta là cử nhân của trấn.
Cũng chính vì thế, mẫu thân ta có một cái tên chính thức là Từ Thính Vũ.
Theo lẽ thường, ngoại công ta có thể chế ngự phụ thân ta.
Nhưng khi nhìn thấy mẫu thân ta, ông liền biến sắc: “Sao chỉ có mình con trở về? Chẳng lẽ con làm điều gì sai trái nên bị đuổi đi?”
Mẫu thân nắm chặt tay ta, nhỏ giọng kể lại đầu đuôi sự việc.
Ngoại công ta càng thêm không vui: “Nam tử hán tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, nữ nhân phải hiền lương thục đức mới đúng bổn phận, ta nào có dạy con ghen tuông! Thôi, thôi, thôi! Hôm nay ta sẽ mời con rể đến nhà dùng bữa, con đích thân rót rượu tạ lỗi với chàng, như vậy là xong chuyện.”
Đêm đó, ngoại công ta quả thực mở tiệc mời phụ thân ta, ép mẫu thân ta rót rượu tạ lỗi với ông ta.
Phụ thân hết lời khen ngợi ngoại công ta dạy nữ nhi rất khéo, những nho sinh trong thành nghe được chuyện này, đều truyền tụng như một giai thoại, thậm chí có người còn nói sẽ chép vào huyện chí để lưu truyền muôn đời.
Nhưng mẫu thân ta không muốn trở thành giai thoại muôn đời, bà mơ mơ màng màng trở về phu gia, rồi nằm vật ra giường.
Bà ngã bệnh.
Lúc đó, trong nhà ta chỉ có hai nha đầu mười tuổi, chẳng nhờ cậy được gì.
Mẫu thân ta ngã bệnh, ban đầu chúng sợ hãi, sau lại mừng thầm vì được nhàn hạ.
Chúng thường không để ý lửa khi sắc thuốc cho bà, càng đừng nói đến việc chăm sóc ta đang gào khóc vì đói.
Ta đói đến mức khóc lạc giọng, tiếng khóc của ta đã gọi Hạnh Đễ đến.
2
Nàng ta túm lấy hai nha đầu đang ngủ gật trước lò thuốc, không nói không rằng liền đánh.
Ban đầu, hai nha đầu không phục, rướn cổ cãi lại: “Mai Hương kết nghĩa huynh đệ đều là nô tài, chúng ta đều là nữ nhi trong sạch, ngươi xuất thân từ kỹ viện, đừng tưởng rằng…”
Hạnh Đễ không thèm đôi co, chỉ kê mông ngồi lên đầu chúng, cây cán bột trong tay vung lên vun vút, đánh cho chúng khóc lóc thảm thiết.