Chương 1 - Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu
[FULL] Nợ Máu Phải Trả Bằng Máu
Tác giả: Đào Hoa Bất Chử Tửu
Edit: Hồng Tụ Thiêm Hương
☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★
Hôn sự của a tỷ sắp đến nhưng lại không may bị tên hái hoa tặc kia giở trò bẩn thỉu.
Chỉ một đêm, trong sạch bị mất hết, hôn sự bị hủy, phụ thân ta tức đến phát bệnh, mẫu thân ta khóc đến mù cả mắt.
Nhưng tên hái hoa tặc kia lại là thị vệ thân cận của quận chúa Hầu phủ.
Quận chúa dịu dàng lương thiện nói: "A Thanh bản tính không xấu, chỉ là nhất thời lầm đường lạc lối mới phạm phải sai lầm."
Sau đó, ta hại chết hài tử mà nàng ta vất vả lắm mới có được.
A tỷ đã trở thành Vương phi nắm lấy tay nàng ta, vẻ mặt ôn hòa:
"Muội muội ta bản tính không xấu, chỉ là nhất thời ngoài ý muốn mới phạm phải sai lầm."
Nhưng nét mặt nàng ta lại trở nên dữ tợn, ánh mắt oán độc, không còn vẻ dịu dàng lương thiện như trước nữa.
1.
Tên hái hoa tặc hoành hành Giang Nam đã trở thành thị vệ thân cận của Bình Diêu quận chúa phủ An Quốc Hầu.
Ta đã tận mắt chứng kiến.
Tên nam tử đó tháo mặt nạ, lộ ra đôi mày thanh tú, thay sang trang phục thị vệ, cung kính đi theo sau quận chúa, thái độ vô cùng cung kính.
Hoàn toàn không giống với vẻ khinh bạc và ngạo mạn đêm đó.
"Phong lưu một đêm với ta, tỷ tỷ ngươi còn coi trọng tên thư sinh ốm yếu kia sao?"
"Không biết bao nhiêu nữ nhân ngoài kia muốn lên giường với ta, tỷ tỷ ngươi được ta đoạt thân, là phúc khí của nàng."
"Tiểu mỹ nhân, ngươi đuổi theo ta như vậy, có phải cũng muốn xuân phong nhất độ cùng ta?"
Nghe nói Bình Diêu quận chúa từ kinh thành đến, tính tình lương thiện, dễ gần, là người rất dễ nói chuyện.
Phụ thân vẫn đang ốm bệnh của ta, để đòi công lý cho a tỷ, ông dẫn ta đến quỳ trước mặt quận chúa.
"Lão nhân gia, ông cứ yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho ông một lời giải thích."
Quận chúa đích thân đỡ phụ thân ta dậy, lại xoa đầu ta, trên mặt đầy vẻ thương xót và không đành lòng.
Bách tính xung quanh đều khen ngợi, đều nói quận chúa thật là hiểu lẽ phải, ta cũng tràn đầy hy vọng, mong nàng ta thực sự tài giỏi như lời đồn.
Nhưng lời giải thích mà quận chúa đưa ra, lại là muốn a tỷ gả cho tên hái hoa tặc kia làm nương tử.
"A Thanh đã hứa với ta rồi, hắn sẽ thay đổi, dù sao hôn sự của nữ nhi nhà ông cũng không thành rồi, chi bằng để bọn họ thành thân."
Nàng ta chắp tay, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên: "Đây chẳng phải là duyên trời ban sao?"
Tên hái hoa tặc Hứa Thanh kia không hề che giấu vẻ ghê tởm trên mặt, khinh thường liếc nhìn ta và phụ thân.
“Quận chúa đừng để nhà này lừa dối, lúc đó thần đã để lại hai mươi lượng bạc làm tiền bồi thường, bọn họ cũng đã nhận.”
"Việc này vốn đã qua lâu rồi, nay thấy ta hầu hạ quận chúa, lại còn mặt dày bám theo, thật khiến người ta buồn nôn!"
Ta tức giận đến choáng váng: "Ngươi nói bậy! Chúng ta vốn không nhận hai mươi lượng bạc kia!"
"A tỷ của ta rõ ràng sắp xuất giá, ngươi hại nàng bị từ hôn, hại phụ thân ta sinh bệnh, mẫu thân ta khóc mù mắt, kết quả ngươi lại biến thành thị vệ của quận chúa, còn nói là chúng ta bám theo ngươi?"
"Ta khinh! Kẻ đê tiện, hạ lưu như ngươi, xách giày cho a tỷ ta cũng không xứng!"
Hứa Thanh lập tức sa sầm mặt: "Tiện nhân, ngươi nói thêm một câu nữa xem…"
"A Thanh!"
Quận chúa khẽ quát, Hứa Thanh lập tức thu lại vẻ oán độc trên mặt, hắn đỏ mặt, thậm chí còn có chút tủi thân và xấu hổ.
"Quận chúa, người đừng nghe nàng ta nói bậy, chuyện đó đã qua bao lâu rồi? Bệnh tình của phụ mẫu nàng ta liên quan gì đến ta?"
Quận chúa trừng mắt nhìn hắn, rồi lại không vui nhìn ta: "Nha đầu ngươi thật không có giáo dưỡng, bổn quận chúa nghĩ kế cùng ngươi, muốn tìm cho a tỷ ngươi một mối lương duyên tốt, ngươi lại ở đây ăn nói bậy bạ."
Ta vô cùng tức giận, bất chấp phụ thân ngăn cản, lớn tiếng nói: "Một kẻ nhân phẩm đê tiện, không biết xấu hổ, không biết đã hãm hại bao nhiêu nữ tử vô tội, lại khiến bao nhiêu gia đình gặp họa, quận chúa xuất thân cao quý, hưởng sự cung phụng của bách tính, lẽ nào không nên thay những nữ tử vô tội kia đòi lại công lý sao? Sao lại có thể coi thường vương pháp, thiên vị cho tên dâm tặc đáng bị thiên đao vạn quả này?"
Hứa Thanh nhìn ta như muốn giết người, quận chúa cũng đỏ mặt vì xấu hổ: "Lớn mật!"
Phụ thân ta sợ đến run rẩy như cầy sấy, liều mạng kéo ta ra sau, ta không quan tâm, vẫn trừng mắt nhìn Hứa Thanh.