Chương 3 - Nợ Ân Tình
Thế mà mấy năm sau, ông lại hớn hở đưa một người nữ về làm mẫu thân mới của ta. Kẻ quanh làng gọi bà ấy là A Lương.
Còn ta chỉ gọi là Lương thẩm.
Dù phụ thân đánh mắng thế nào, ta cũng chẳng chịu gọi bà là mẫu thân. Lương thẩm cũng không ép ta.
Bà ấy tính tình hòa nhã, thân hình mềm mại như cục bột, vóc dáng trung bình nhưng rắn rỏi, làm lụng rất tháo vát.
Dần dần, ta bắt đầu mến bà.
Đôi lúc ta nghĩ, mẫu thân đã khuất từ lâu, mà Lương thẩm đối xử với ta như con ruột, có lẽ ta nợ bà một tiếng “mẫu thân”.
Nhưng cứ nợ mãi, sao vẫn chẳng trả nổi?
Ta còn nhớ rõ, hôm Lương thẩm lâm bồn, lòng ta bỗng chùng lại.
Giống như cảm giác khi xưa lén nhìn mẫu thân ta sinh đẻ.
Ta gần như chạy đến lều sinh của bà.
Khi ấy, nhiều nữ nhân sinh con ngay bên đường, thậm chí trên các ngôi mộ.
Cái lều ấy từng do một viên thái thú dựng lên khi ra ngoài, để các sản phụ tránh đường, không phạm phải kiêng kỵ. Từ đó, các sản phụ quanh vùng đều được hưởng lợi.
Khi ta đến nơi, chỉ nghe tiếng bà mụ thở dài, khiến máu trong người ta như đông cứng lại.
Phụ thân mượn mấy nồi lớn để đun nước, hơi nước bốc lên mờ mịt, bà mụ lắc đầu: “E rằng không cứu được nữa rồi.”
Ta ong ong trong đầu: “Sao lại không cứu được? Bà ấy rắn rỏi thế kia, sao lại không qua khỏi?”
Bà mụ nhìn ta, như nhìn một đứa trẻ không hiểu sự đời.
“Nữ hài chưa gả chồng, không biết nỗi gian nan này. Dù có mạnh mẽ đến đâu, sinh con vẫn là đấu một trận với Diêm Vương.”
Cuối cùng, Lương thẩm cũng không khác gì mẫu thân ta, máu tươi loang lổ, thân thể bà bị cuốn vào tấm chiếu cỏ, rồi đưa đi.
8
Từ khi đó, ta bắt đầu sợ hãi việc sinh nở, đến nỗi nhiều đêm lại gặp ác mộng. Trong mộng, khi thì thấy mẫu thân, khi lại là Lương thẩm với gương mặt trắng bệch, từng bước chân rỉ máu, để lại một dòng máu dài. Khi họ tiến lại gần ta, dưới chân đã tạo thành một dòng sông máu đỏ ngầu.
Trên dòng sông máu đó, một hài nhi mặt sưng phù trôi nổi lênh đênh, bỗng nhiên cất tiếng gọi ta một tiếng "A tỷ". Thế nhưng, ta là một nữ nhi, ta cũng sẽ phải lấy chồng, phải mang thai, phải sinh con. Nhìn cái bụng mình mỗi ngày một lớn lên, ta không khỏi cảm thấy sinh mệnh mình chẳng còn bao lâu nữa.
Ngày sinh nở, ta bám chặt vào thân cây, móng tay khảm sâu vào lớp vỏ, chỉ có thể chống chọi trong đau đớn như thế. Lúc ấy, trong thôn xuất hiện một người nữ che mặt bằng khăn voan. Nàng đi ngang qua ta, rồi quay lại, chăm chú quan sát.
Hồi lâu, nàng từ trong ống tay áo lấy ra một đoạn rễ cây đen thui, nhét vào miệng ta. Ta không còn sức để chống cự, thứ ấy vừa vào miệng đã tan, trôi theo cổ họng, chảy khắp tứ chi và ngũ tạng. Cảm giác sức mạnh dâng tràn khắp cơ thể, tựa như vừa được hồi sinh.
Bàn tay ta đưa lên xoa bụng theo thói quen, lại nhận ra bụng đã phẳng lặng không còn dấu hiệu của thai nhi. Đứa bé đã không còn. Nàng nói: “Đứa con ấy với ngươi vô duyên, dù có sinh ra cũng chỉ là tử thai. Nếu ngươi cứ cố giữ lấy, ắt sẽ làm hại đến sinh mệnh của chính mình, vì vậy ta đã giúp ngươi tiêu hóa đi.”
Ta vừa cảm kích, vừa nghi hoặc: “Người là tiên nhân chăng? Vì cớ gì lại cứu ta?”
Nàng đã đi xa, nhưng tiếng nói vọng lại giữa không trung: “Ta với ngươi có duyên xưa, sau này ngươi sẽ hiểu.”
Đó là lần đầu mà ta gặp nhân sâm tinh ngàn năm.
9
Trong thời binh hoang mã loạn, phu quân của ta bị đám tàn binh lang bạt bắt đi ăn thịt. Ta khi ấy mới mười tám tuổi, phải thủ tiết. Vì không muốn tái giá để rồi lại hầu hạ nam nhân rồi phải chịu cảnh sinh sản, ta dấn thân làm bà đỡ.
Cái nghề ba bà sáu mụ này, thường bị coi là tầng lớp hạ tiện nhất. Vì trên tay của bà mụ thường dính máu bẩn của phụ nữ và thai nhi, nên nam nhân thường thấy xúi quẩy.
Làm nghề này được thêm mấy năm, ta chẳng còn ai dám đến hỏi cưới.
Dù vậy, ta lại là bà mụ xuất sắc, được người đời gọi ta là "Vương Khéo Tay".
Đôi tay của ta như sinh ra để làm nghề này vậy, lòng bàn tay nhỏ, ngón tay dài, đặc biệt là ngón trỏ và ngón giữa còn dài hơn cả ngón áp út đến hai đốt. Nếu là ca sinh thuận, tài nghệ của ta không thể hiện rõ, nhưng nếu gặp ca sinh khó, thì mới đến lượt ta ra tay.
Ta luồn ngón tay vào, nhẹ nhàng xoay chuyển vị trí của thai nhi, cho đến khi đầu hướng về phía cửa. Rồi dùng sức hỗ trợ, cùng sản phụ đưa hài nhi ra ngoài.
Nếu gặp trường hợp thai quá lớn, không thể ra theo cách thông thường, ta cũng có biện pháp riêng.
Ta chế tạo một chiếc nhíp hai đầu sắc, đưa vào sản đạo, khéo léo nghiền nát thai nhi rồi từng mảnh mà kéo ra. Từng đoạn xương vụn, từng mẩu thịt nhỏ đều được ta cẩn thận lấy ra, cần thị lực, kỹ năng và kinh nghiệm, cũng là tuyệt kỹ của ta.
Nhưng tiếc thay, những tình huống này, gia chủ thường mong muốn ta chỉ cần dùng kéo, bảo toàn tính mạng cho sản phụ.