Chương 6 - Niềm Tự Hào Hay Nỗi Khiếp Sợ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

 

Chương 6

 

Vậy nên, họ bày ra cách này để trói chặt tôi vào số phận của bọn họ mãi mãi.

 

"CÁC NGƯỜI KHÔNG PHẢI LÀ CON NGƯỜI!"

 

Cơn cuồng nộ và tuyệt vọng đè nén bấy lâu bùng phát.

 

Tôi dùng toàn bộ sức lực đẩy mạnh bà nội ra , lao về phía Chúc Cường, c.ắ.n chặt vào cánh tay ông ta .

 

Mùi m.á.u tanh trộn lẫn với nước mắt mặn chát.

 

Tôi không quan tâm nữa.

 

Tôi muốn c.h.ế.t.

 

"Con đàn bà khốn nạn này ! Không được đ.á.n.h bố tao!"

 

Giữa cơn hỗn loạn, một cơn đau nhói bất ngờ x.é to.ạc lưng tôi .

 

Tôi khựng lại .

 

Quay đầu nhìn lại

 

Chúc Diệu, một đứa trẻ mới năm tuổi, đang cầm một con d.a.o trên tay.

 

Đôi mắt nó tràn đầy căm ghét, gương mặt non nớt nhưng lại đang méo mó vì tức giận.

 

"Mụ phù thủy! Đồ đàn bà độc ác! CÚT NGAY!"

 

Tôi đứng sững người tại chỗ.

 

Bởi vì khuôn mặt đó.

 

Rất giống tôi .

 

Cũng rất giống Chúc Cường.

 

Cũng giống mẹ .

 

Thật tởm lợm.

 

Thật ghê tởm.

 

Vậy nên, tôi tát nó một cái.

 

Thằng bé bật khóc nức nở.

 

Ngay lập tức, mẹ tôi - người vốn luôn im lặng từ đầu đến giờ bỗng xông lên, nắm lấy tóc tôi , tát trả lại hai cái bạt tai thật mạnh.

 

Bà ta ôm chặt Chúc Diệu vào lòng, nhìn tôi như thể tôi là kẻ thù truyền kiếp của bà.

 

"Con tiện nhân! Mày ăn gan hùm rồi hả? Mày dám đ.á.n.h con trai bảo bối của tao?!"

 

Tôi không thể chịu nổi nữa.

 

Không thèm để ý đến vết thương sau lưng vẫn đang chảy máu, tôi loạng choạng chạy ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.

 

"Vậy nên, từ đêm đó, cô đã muốn g.i.ế.c họ?"

 

Giọng nói của Cận Phong vang lên, khô khốc như thể chính hắn cũng khó nói thành lời.

 

Tôi nhìn hắn , vừa cười vừa khóc .

 

"Bọn họ không đáng c.h.ế.t sao ?"

 

" Tôi còn cảm thấy để bọn nó c.h.ế.t như vậy … vẫn còn quá nhẹ nhàng!"

 

Người đã sinh ra tôi căm hận tôi đến tận xương tủy.

 

Bà ta cho rằng mọi bất hạnh trong đời mình đều do tôi mà ra .

 

Chỉ cần Chúc Diệu chạm vào tôi , bà ta liền tức giận đến mức ra tay đ.á.n.h thằng bé.

 

Nhưng đôi khi, sau khi đ.á.n.h nó đến bầm tím cả người , bà ta lại lén lút bôi t.h.u.ố.c cho nó vào lúc nửa đêm.

 

"Ngoan nào, con trai. Chúc Yêu là đồ dơ dáy, xui xẻo, mẹ không muốn con dính dáng gì đến nó cả.”

 

“Đợi nó kiếm được tiền, mẹ sẽ mua cho con tất cả những gì con muốn ."

 

Lần đầu tiên, tôi nhận ra hóa ra mẹ cũng có thể dịu dàng đến vậy .

 

Tôi chưa bao giờ thấy bà ta ôm tôi như vậy , dỗ dành tôi như vậy .

 

Bên trong căn nhà, là một gia đình ấm áp, đầy yêu thương.

 

Còn tôi , chỉ có thể co ro bên ngoài, như một con chuột sống trong bóng tối, c.ắ.n chặt môi để không bật khóc thành tiếng.

 

Những khuôn mặt trong làng luôn bám theo tôi vào những đêm mất ngủ.

 

Rõ ràng tất cả là lỗi của bọn họ!

 

Nhưng trong mắt cả làng, tôi mới là kẻ đáng trách.

 

Những người phụ nữ trong làng c.h.ử.i bới tôi :

 

"Đồ con hồ ly tinh, con đĩ rẻ tiền, chuyên quyến rũ đàn ông!"

 

Còn trưởng thôn, ông Vương, Chú Trương,... thì đe dọa tôi .

 

"Nếu mày mà dám nói ra , bọn tao sẽ khiến cả thế giới biết rằng mày là đứa con gái dơ bẩn, kiếm tiền bằng cách trèo lên giường đàn ông!"

 

Sợi dây đã căng suốt mười tám năm trong đầu tôi đứt phựt.

 

Con quái thú bị giam cầm trong lòng tôi , hoàn toàn mất kiểm soát.

 

"Còn những chuyện sau đó… các người đều biết rồi ."

 

Tôi giả vờ phục tùng, giả vờ nghe lời.

 

Tôi mời cả làng đến dự tiệc.

 

Và trong bữa tiệc đó tôi bỏ Paraquat (thuốc diệt cỏ) vào nước của họ.

 

Tôi nhìn bọn họ quằn quại, đau đớn đến c.h.ế.t.

 

Tất cả bọn họ.

 

Tôi nhìn thẳng vào Cận Phong, từng chữ từng chữ gằn xuống:

 

"Tất cả bọn họ là do tôi g.i.ế.c."

 

" Tôi nhận tội."

 

Căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

 

Tôi cuối cùng cũng đã nói ra sự thật, cũng đã tự mình nhận tội.

 

Nhưng không ai trong phòng có vẻ nhẹ nhõm như họ tưởng tượng lúc ban đầu.

 

Viên cảnh sát ghi chép căng cứng người , tay cầm bút rõ ràng đang run rẩy khi ghi lại từng câu từng chữ trong lời khai của tôi .

 

Tôi liếc nhìn anh ta , giọng điệu nhàn nhạt:

 

"Anh cảnh sát, khi viết tên tôi , làm ơn ghi là Chúc Diêu."

 

Lần này , tôi muốn làm Chúc Diêu.

 

"Diêu" là viên ngọc quý, là thứ đẹp đẽ và đáng trân trọng.

 

Nhưng đáng tiếc, cả đời này của tôi đã mục nát hoàn toàn rồi .

 

Cánh cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bật mở.

 

Nhóm cảnh sát đi xác minh sự thật đã quay lại , trên tay cầm tập hồ sơ đầy đủ.

 

Bầu không khí yên lặng đến nghẹt thở như bị phá vỡ.

 

"Phó trưởng phòng Cận, kết quả đã có . Chúc Diệu thực sự là con ruột của Chúc Diêu."

 

"Ngoài ra , chúng tôi cũng tìm thấy hồ sơ phá t.h.a.i của cô ấy ở các phòng khám và bệnh viện thị trấn, hoàn toàn trùng khớp với lời khai."

 

Sự thật này giống như một cái búa tạ giáng xuống tất cả mọi người trong phòng.

 

Những gì tôi nói , bây giờ đã có bằng chứng xác thực.

 

Nhưng tôi vẫn chưa thấy đủ.

 

Tôi nhìn lướt qua họ, khóe môi hơi nhếch lên, bồi thêm một câu:

 

"Nếu các người vẫn chưa tin, cứ lấy t.h.i t.h.ể bọn họ ra mà xét nghiệm DNA với Chúc Diệu. Sẽ sớm tìm ra được bố ruột thực sự của nó đó."

 

Khi bị áp giải ra ngoài, lần này không còn ai thô bạo đẩy tôi đi nữa.

 

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi đều đầy phức tạp.

 

Có thương hại.

 

Có hối lỗi .

 

Có xấu hổ.

 

Trước khi rời đi , Cận Phong lặng lẽ nhìn tôi , cuối cùng hỏi một câu:

 

"Tại sao cô lại đột nhiên quyết định nói ra sự thật?"

 

Tôi giơ tay lên, khẽ chạm vào sợi dây buộc tóc nhỏ có hình bông hoa trên đầu mình .

 

Giọng tôi bình thản, như thể đang nói về một điều hiển nhiên:

 

"Vì anh đã hứa sẽ đưa tôi ra ngoài.”

 

“Dù không thành công, nhưng anh là người thứ hai trong đời chịu lắng nghe tôi , chịu hoàn thành một điều ước của tôi , dù cho đó chỉ là một cuộc trao đổi."

 

Tôi thoáng dừng lại , cười nhạt.

 

"Còn nữa… phải nói rằng, chiêu bài khổ nhục kế của anh thực sự rất hiệu quả đấy."

 

Cận Phong không đáp.

 

Nhưng tôi biết , hắn đã hiểu.

 

Hắn hiểu tại sao tôi mất kiểm soát khi nhìn thấy Triệu Tinh Tinh.

 

Cô giáo Triệu là ánh trăng sáng giữa các tầng mây.

 

Là vì sao lấp lánh trên bầu trời cao.

 

Một điều xinh đẹp như vậy sao có thể vì một kẻ như tôi mà vấy bẩn chứ?

 

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)