Chương 29 - NHƯỢC NGƯ KÝ
Sau này, khi ta nhập triều làm quan, đường quan lộ thăng tiến vùn vụt. Khi Hoàng thượng uống rượu cùng ta, ngài hỏi về điều đắc ý và điều hối tiếc nhất trong đời ta. Ta đáp, điều đắc ý nhất là chọn được một người vợ hiền, còn điều hối tiếc là năm đó ta đã khiến nàng bị cuốn vào bí mật của nhà họ Dung, nàng vô tội phải mắc kẹt dưới đáy giếng suốt mười mấy đêm, đó là cơn ác mộng mà ta không bao giờ có thể quên và là điều ta nợ nàng cả đời.Hoàng thượng nghe xong liền tấm tắc khen: Trẫm khi nam hạ tìm kiếm dòng dõi nhà họ Dung, nghe nhiều nhất là hai chuyện. Một là ngươi đã tiêu hết gia sản để rời xa thế gian, ẩn cư nơi thâm sơn cùng cốc không rõ tung tích. Hai là ngươi cưới một người vợ không quyền không thế, khiến bao tiểu thư nhà quyền quý phải đau lòng.Ta nâng chén cười khổ, không đề cập đến chuyện lui về ẩn cư: Vợ thần tuy xuất thân hèn mọn, nhưng tính tình lại vô cùng tốt, vừa dịu dàng vừa bướng bỉnh, không hề giả dối hay kiêu căng. Nhiều năm thành thân, nàng luôn đối xử với thần bằng sự chân thành. Ở bên nàng, thần thấy an lòng và thỏa mãn.Hoàng thượng ngẩn ra một lúc, rồi cười ha ha: Trẫm vốn được Trưởng công chúa nhờ cậy, muốn gả Quận chúa Trường Hằng dưới gối nàng cho ngươi. Nhưng ngươi đã nói vậy, trẫm e không thể hoàn thành tâm nguyện của Trưởng công chúa rồi.Chuyện của Quận chúa Trường Hằng cuối cùng cũng đến tai A Ngư, nàng không khóc không làm loạn, nhưng mấy ngày liền không thèm nói chuyện với ta.Ta đêm đêm đứng trước cửa phòng, lòng như lửa đốt.
Về sau, khi nàng nguôi giận, tự mình mở cửa, ta chưa kịp nói lời xin lỗi, nàng đã nhìn ta mà bật cười trước.Nàng cười, tảng đá nặng trĩu trong lòng ta cuối cùng cũng buông xuống.Nàng nói: Ta chẳng kiêng dè gì công chúa hay quận chúa cả, vì ta hiểu chàng. Chàng chắc chắn không nghĩ rằng cưới một công chúa sẽ làm rạng danh nhà cửa. Vợ chồng biết cảm thông, chia sẻ, ta tự thấy mình là một người vợ tốt, và ta biết chàng thật lòng với ta. Ta chỉ không thể tránh khỏi việc nghĩ về cái chân khập khiễng của mình, sợ Hoàng thượng lấy nó ra giễu cợt chàng mà thôi.Ta nhớ lại năm đó, khi ta đưa nàng tham dự yến tiệc trong cung vào cuối năm. A Ngư đứng giữa một đám quan phu nhân, không hề kém cạnh, thậm chí còn nổi bật hơn vài phần. Nàng chống gậy, ta vốn định đỡ nàng, nhưng nàng không cho.Hiền Thanh, ta không thể dựa vào chàng cả đời.Ta lo lắng nhất vẫn là cái chân của nàng, sợ nàng sẽ lấy lý do đó để nói chuyện, sợ một ngày nào đó nàng lại nhớ đến cơn ác mộng dưới đáy giếng, và sợ nàng học theo các quan phu nhân khác, đòi ta nạp thiếp.Những năm theo ta đến kinh thành, nàng đã gây dựng lại những cửa hiệu mà phụ thân ta từng mở, lấy tên Nhược Ngư làm nhãn hiệu, khiến những hiệu buôn lụa và dược liệu nhà họ Dung từng suy tàn nay lại phồn thịnh trở lại.Khi ta thăng đến quan tam phẩm, nàng cũng trở thành một nữ thương nhân có tiếng tăm ở kinh thành, nổi bật trong đám quan phu nhân.Cũng nhờ đó mà ta càng nổi tiếng hơn, từ Dung đại nhân trở thành phu quân của bà chủ Dư.PN: Dung Nhược (5)Nàng nói xong sợ Hoàng thượng chế giễu, ta liền cười: Thánh thượng sẽ không đâu. Ta đã nổi giận với ngài một lần, ngài sợ ta thực sự có ngày sẽ từ quan về quê cày ruộng, nên ngài sẽ không nói gì làm tổn thương nàng đâu.Đôi mắt ửng hồng của A Ngư trợn tròn lên, nàng lùi lại nửa bước, như muốn nhìn ta xem có phải ta đang trêu nàng không: Phu quân nhà ta lợi hại đến vậy sao?Ta kéo nàng vào giường: Có lợi hại hay không, thử một lần là biết.Trong đầu ta tràn ngập những ký ức cũ, mọi âm thanh ồn ào xung quanh dường như không lọt vào tai.Ngẩng đầu lên, cuối cùng ta cũng đến Hầu phủ, A Ngưu đứng chờ bên đường, chỉ nhìn thấy bóng ta thôi đã hét lớn: Về rồi, về rồi, mau đi báo với phu nhân, Nhị gia đã về!Mọi cây cỏ, viên gạch và ngói trong Hầu phủ đều do ta và A Ngư lựa chọn và thiết kế, giống y hệt như hình dáng cũ, chỉ có hoa hải đường đỏ thắm hơn, cây liễu xanh um hơn, và những viên đá cuội mà chúng ta cùng nhau xếp lên đường đã được mài nhẵn hơn.Ta và Thường Bạch ôm nhau, Xuân Cảnh đứng bên cạnh lau nước mắt, nàng nói: Nhị gia, cuối cùng ngài cũng về rồi, ngài không biết phu nhân nhớ ngài đến nhường nào đâu.Ta làm sao mà không biết được, ta biết.