Chương 1 - Những Nguyện Vọng Đổi Thay

Chương 1

Hôm điền nguyện vọng, thanh mai trúc mã vì một câu của hoa khôi lớp – người đang bị ung thư – rằng muốn mãi mãi làm bạn học với mọi người,

Mà lén sửa hết nguyện vọng của cả lớp thành trường cao đẳng mà cô ta đã chọn.

Kiếp trước, tôi đã báo cảnh sát, liên lạc đủ mọi nơi để dập tắt trò hề này.

Kết quả lại khiến thanh mai trúc mã khó chịu:

“Cậu muốn độc chiếm tôi đến vậy à?”

Tôi chẳng buồn quan tâm, gọi điện từng người trong lớp, bảo họ sửa lại nguyện vọng.

Không ngờ đến phút cuối, hoa khôi lớp lại vừa khóc vừa nói tôi đã xóa hết nguyện vọng của cô ta.

Cô ta để lại thư tuyệt mệnh, đổ toàn bộ thuốc trị ung thư xuống cống rồi biến mất không dấu vết.

Lục Tầm Phong phát điên, trói tôi dưới đường ray tàu lượn siêu tốc.

“Là cậu! Chính cậu đã hủy hoại Nhất Nặc! Chính sự ích kỷ của cậu đã giết chết cô ấy!!”

Tôi bị tàu lượn cán qua máu thịt nát bấy, thi thể thành một đống máu loang lổ.

Sau khi chết, tôi tận mắt thấy cả lớp đứng ra làm chứng giả cho Lục Tầm Phong:

“Hạ Tường là người sống buông thả, ai mà ngờ được lại tự nhảy vào đường ray tàu lượn để tự sát chứ!”

“Dạo này Lục Tầm Phong luôn ở với tụi tôi, có thể chứng minh cậu ấy không có mặt ở hiện trường.”

Vậy mà chỉ vì một giọt nước mắt, Lục Tầm Phong liền được tung hô là “người đàn ông si tình nhất mạng xã hội”, sự nghiệp phất lên như diều gặp gió.

Lần nữa mở mắt ra, tôi thấy hắn đang lần lượt thay đổi nguyện vọng cho từng bạn trong lớp.

Tôi rót cho hắn một ly cà phê:

“Chết tiệt, nhanh tay lên.”

“Cậu đúng là bao nhiêu năm rồi vẫn nhỏ nhen như cũ. Tôi nói biết bao lần rồi, Nhất Nặc thích cái nhẫn bạc tôi làm, nói nó mang lại may mắn, tôi chỉ là tặng cho cô ấy thôi.”

Lục Tầm Phong không thèm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt dán chặt vào màn hình, ngón tay lướt nhanh nhập thông tin tài khoản từng bạn học.

“Cậu không định dựa vào cái nhẫn bạc do mình kéo tôi làm, rồi cho rằng sau này có thể cưới tôi đấy chứ?”

“Đủ rồi, cậu nói xong chưa? Nhất Nặc đỏ mắt nói muốn tiếp tục làm bạn học, cô ấy bệnh nặng như vậy, cậu không thể có một chút đồng cảm sao?”

Tôi đứng bên cạnh, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị bộ mặt khó chịu của Lục Tầm Phong tạt một gáo nước lạnh.

Kiếp trước cũng thế, chỉ cần tôi nói gì trái ý Cố Nhất Nặc, hắn đều lấy bệnh ung thư của cô ta ra để bịt miệng tôi.

Cứ như thể cô ta bị bệnh là do tôi không hiểu chuyện vậy.

Kiếp trước, khi phát hiện hắn sửa nguyện vọng của cả lớp, tôi lập tức cắt mạng nhà hắn, báo cho thầy cô, phụ huynh, thậm chí báo cả cảnh sát.

Cuối cùng cả lớp 52 người, trừ Cố Nhất Nặc, còn lại đều đậu trường trọng điểm, hoặc 211 hoặc 985.

Thế mà đám người đó không những không biết ơn, ngược lại sau khi tôi chết thảm còn giúp Lục Tầm Phong làm chứng giả.

Một lũ vong ân bội nghĩa, đúng là nuôi phải đàn sói mắt trắng.

“Hạ Tường, cậu lúc nào cũng lạnh lùng như vậy, cẩn thận…”

“Tôi không cản cậu.”

Tôi đẩy ly cà phê tới gần tay hắn thêm chút nữa, cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng.

Bây giờ tôi chỉ muốn cách xa họ,

Cách xa cái đám điên điên khùng khùng này càng nhiều càng tốt.

Lục Tầm Phong bị lời nói của tôi làm cho sững người, ngẩng đầu lên, vốn dĩ đang tưởng tượng cảnh tôi khóc lóc, nhưng chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và bóng lưng dứt khoát rời đi của tôi.

Thế mà tôi còn chưa kịp bước ra khỏi nhà Lục Tầm Phong, đã va phải cậu cán sự thể dục toàn thân đầy mùi mồ hôi.

Hắn túm lấy đuôi tóc tôi, tay kia vẫn không ngừng lăn quả bóng rổ trong tay, rồi quay sang hỏi Lục Tầm Phong đang đuổi ra theo sau:

“Lớp trưởng, mấy cái tài khoản của cả lớp cậu nhận đủ chưa đấy?”

“Còn thiếu của Hạ Tường.”

Thấy tôi vẫn chưa đi, Lục Tầm Phong thở phào nhẹ nhõm.

“Hả?! Cậu chưa nộp à?!”

Cán sự thể dục vốn nóng tính, nghe thấy chưa có của tôi thì lập tức giật tóc tôi lên cao, làm tôi đau đến mức phải ôm chặt đầu.

“Các cậu muốn làm bạn học với cô ta cả đời thì kệ các cậu, tôi thì không! Tôi không thèm từ bỏ trường đại học danh tiếng để chui vào cái trường cao đẳng ở nơi khỉ ho cò gáy đó đâu! Các cậu bị điên thì cũng đừng kéo tôi theo!”

Tôi vung cùi chỏ thúc mạnh vào bụng hắn, khiến hắn hoảng hốt thả tay ra. Tôi lập tức lùi lại giữ khoảng cách.

Lục Tầm Phong còn định quan tâm xem tóc tôi có sao không, nhưng trong giây tiếp theo sắc mặt đã thay đổi:

“Cậu có ý gì đây, Hạ Tường? Cậu không thể nghĩ cho bạn bè một chút à? Đừng lúc nào cũng ghen tuông, hờn dỗi trẻ con như thế được không?”

“Với lại đừng có mở miệng ra là mắng người khác bị bệnh! Nhỡ Nhất Nặc biết được thì cô ấy sẽ nhạy cảm và đau lòng lắm đấy, cậu có biết không?!”

Tôi không muốn để ý tới hắn, nhưng không ngờ cán sự thể dục đã vòng ra sau lưng tôi từ lúc nào, bất ngờ luồn hai tay vào nách tôi rồi nhấc bổng tôi lên.

“Lớp trưởng! Mau tìm! Lấy chứng minh thư của cô ta đi!”

Tôi cố hết sức bảo vệ túi áo, nhưng vẫn bị Lục Tầm Phong cướp mất. Mồ hôi của cán sự thể dục dính đầy người tôi, tôi giãy giụa dữ dội, nhưng lại khiến bọn họ phá lên cười:

“Hahaha lớp trưởng nhìn này, Hạ Tường trông như con chuột bị mèo bắt ấy, chỉ biết vẫy hai chân thôi.”

“Thế này đi, Hạ Tường, cô năn nỉ lão tử một tiếng, gọi một tiếng ‘anh trai tốt’, tôi sẽ thả cô xuống.”

Mặt tôi tái mét, cắn chặt môi dưới, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt.