Chương 22 - Dường như đã quên buông bàn tay đang nắm chặt - Những Ngày Tháng Cứu Vớt Hotboy Trường

Phòng học ở tầng năm thật ra là một phòng học mở có thể chứa được mấy trăm người. Trước đây đám Kỉ Minh Việt đã từng tham gia lớp học mở nên khá quen thuộc với chỗ này.
Cậu và Lâm Phong đẩy cửa bước vào, hàng trước quả nhiên đã có mười mấy người ngồi vào chỗ, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn họ.
Cõ lẽ các học sinh có giá trị nhan sắc cao của toàn trường đều tập trung ở đây, chẳng có mấy ai mặc đồng phục, họ đều mặc những bộ đồ bắt trend hợp thời, xung quan toàn là trai xinh gái đẹp.
Kỉ Minh Việt cũng nhìn thấy Lục Thái và Hứa Huỳnh Huỳnh. Lục Thái mặc đồng phục, nghiêm chỉnh ngồi ở hàng đầu, còn Hứa Huỳnh Huỳnh thì đứng dựa lưng vào hàng ghế đầu tiên, mặc một chiếc áo lông thỏ trắng cao cổ, bên dưới là váy ngắn và bốt giúp đôi chân trông vừa dài vừa thẳng.
Bọn họ đều đang nói chuyện với giáo viên ngồi ở hàng ghế đầu, nghe thấy tiếng động cũng quay sang nhìn. Lục Thái mỉm cười với họ, còn ánh mắt của Hứa Huỳnh Huỳnh thì dừng lại trên người Lâm Phong một lát, sau đó lại nhìn Kỉ Minh Việt bước vào cùng với hắn.
Cô cau mày, dường như tâm trạng đang hơi không tốt, quay đầu lại giả vờ như không nhìn thấy bọn họ.
Hàng đầu có tổng cộng ba giáo viên, một người là thầy tổng phụ trách, một người là chủ nhiệm trường, và một giáo viên trẻ với mái tóc xoăn đang được rất nhiều học sinh vây quanh, chắc hẳn là người phụ trách chính của lễ kỷ niệm lần này.
Cô ấy vừa ghi chép gì đó vào bảng biểu vừa lớn giọng hô nhưng cũng không ngẩng đầu lên:
- Người mới đến ngồi ở hàng trước, lát nữa tôi sẽ sắp xếp cụ thể cho các bạn!
Kỉ Minh Việt kéo Lâm Phong đi đến ngồi xuống ở chỗ cách xa Hứa Huỳnh Huỳnh nhất. Xung quanh có rất nhiều người đang đầy vẻ hứng thú nhìn bọn họ, còn có người chủ động đi đến bắt chuyện như quen biết từ trước:
- Cậu là Lâm Phong đúng không? Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật rồi, lần trước ở quá xa nên không nhìn rõ.
Cậu ta thấy Lâm Phong chỉ gật đầu, xem ra cũng không thích nói chuyện nhiều, thế là lực chú ý lại chuyển sang Kỉ Minh Việt:
- Cậu đi cùng cậu ấy sao? Hay cậu là bạn diễn của cậu ấy, hai người biểu diễn chung đúng không?
- Cậu ấy là bạn cùng bàn của tôi.
Cuối cùng Lâm Phong cũng cất lời:
Những chuyện khác chúng tôi cũng không biết, để thầy cô sắp xếp thôi.
Người nọ còn đang định nói tiếp thì cô giáo trẻ tuổi ở hàng đầu dường như đã viết xong bảng biểu, đứng dậy xoay ghế hướng về phía họ:
- Chào các em, cô họ Ngụy, các em có thể gọi cô là cô Ngụy.
Lúc này Kỉ Minh Việt mới nhìn thấy, tiết trời đang vào giữa tháng Ba, vậy mà cô ấy lại mặc một chiếc đầm mang phong cách Bohemian, trông vừa đẹp vừa lạnh.
- Ở đây cũng có vài em biết cô rồi đúng không, có thể lớp 10 vẫn chưa biết, mỗi năm cô đều phụ trách kỷ niệm ngày thành lập trường.
Cô nhanh nhẹn nói tiếp:
- Sau này việc luyện tập của các em có vấn đề gì thì đều có thể đến gặp cô, bây giờ cô sẽ đọc phân nhóm sơ bộ các tiết mục trong ngày lễ kỷ niệm, nếu các em có ý kiến khác thì lát nữa cứ trao đổi riêng với cô để điều chỉnh, được chứ? Các tiết mục hát, Lục Thái...
Lâm Phong và Kỉ Minh Việt quả nhiên được phân vào nhóm vũ đạo, cùng nhóm với họ còn có Hứa Huỳnh Huỳnh và mười mấy nam sinh. Tiết mục của Hứa Huỳnh Huỳnh là nhảy đơn, xem ra bởi vì Lâm Phong không đến nên cô ấy đã dứt khoát nhảy một mình, thảo nào tâm trạng không được tốt.
Sau khi phân nhóm xong, cô Ngụy mới bảo những người có ý kiến về sắp xếp tiết mục rồi đến gặp mình thảo luận, những người còn lại thì vẫn ở chỗ cũ, lát nữa cô sẽ dẫn họ đến hội trường nhỏ để tập dượt.
Còn lại khoảng mười nam sinh đều cùng nhóm với đám Lâm Phong, không ít người đều quen biết lẫn nhau, tụm năm tụm ba bàn tán về NBA, giày thể thao các kiểu. Kỉ Minh Việt nhìn một lượt thấy họ đều cao trên một mét tám, tự nhiên lại cảm thấy rất áp lực.
Lục Thái đi đến bên cạnh bọn họ, cười nói:
- Chiều cao của Kỉ Minh Việt cũng chỉ có thể hợp với Lâm Phong mà thôi.
Kỉ Minh Việt ấm ức:
- Chị à, em cũng có tiềm năng cao lên đến một mét tám đấy! Cho em mười năm, em sẽ cho chị thấy kì tích!
Những người xung quanh nghe xong đều cười rộ lên, nam sinh ban nãy nhiệt tình nói chuyện với Lâm Phong tình cờ cũng ở chung nhóm với họ, cậu ta nhìn Kỉ Minh Việt thêm mấy lần, đột nhiên ngạc nhiên nói:
- Cái đó, Kỉ, Kỉ Minh Việt? Giày của cậu là AJ sao?
Không phải bàn về sự say mê của các nam sinh với AJ, tuy phần lớn các thanh thiếu niên ở thị trấn nhỏ này hiện chỉ có thể mua được Anta và Adidas, nhưng điều đó lại không cản trở được niềm khát khao và theo đuổi của họ với những đôi giày thể thao kinh điển này. Mọi người vừa nghe nam sinh đó nói xong, ai nấy đều tập trung nhìn qua với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, còn gọi thẳng cậu là người giàu có!
Có người hỏi:
- Đây là mẫu mới nhất vừa ra mắt năm nay đúng không? Trông hơi giống!
Kỉ Minh Việt liếc mắt nhìn Lâm Phong, mơ hồ nói:
- Ừm, hình như là thế...
- Sao lại còn hình như nữa?
Có người cười khẩy khinh thường:
- Cô của mình ở Mỹ đã nói sẽ mua cho mình một đôi mới nhất, cô còn chụp hình, chẳng giống đôi này chút nào! Hay là cậu nhầm lẫn mua trúng hàng fake loại A rồi?
Kỉ Minh Việt cau mày nhưng không phản bác, đám thanh niên choai choai này cũng chỉ thấy ảnh qua mạng, chưa từng nhìn thấy hàng thật, còn cho rằng cậu đã bị nói trúng tim đen, ánh mắt của họ cũng trở nên thay đổi.
Nam sinh ban đầu hỏi có phải cậu mang AJ hay không vội vàng bước đến xoa dịu tình hình:
- Giày của AJ nào có dễ mua đến thế, đi vào vui vẻ là được, lúc mình hỏi cũng đâu có nói chắc chắn là hàng thật đâu...
- Cậu ấy mang là AJ11, đương nhiên không giống với mẫu mới nhất.
Không ngờ Lâm Phong lại đột nhiên lên tiếng:
- Mẫu mới nhất cứ ra chợ là có thể tùy ý mua được, nếu còn có thể giống y đúc như những mẫu kinh điển vượt thời gian thì mới lạ đấy, đúng không? Trước khi giễu cợt, hãy hỏi xem ai là người quyên góp phòng tập thể dục nơi cậu chơi bóng rổ.
Lâm Phong nói tiếp:
- Cậu ấy chỉ không muốn khoe khoang độ giàu có với các cậu mà thôi.
Vừa nãy Kỉ Minh Việt đối mặt với ánh mắt mỉa mai của bọn họ còn chẳng cảm thấy gì nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy hơi đỏ mặt, kéo góc áo của Lâm Phong:
- Bỏ đi.
Trong đám nam sinh đó có cả những đàn anh lớp mười một mười hai, thế mà lại bị một đứa “hot boy mới nổi” lớp mười dạy dỗ như vậy nên không phục, chẳng qua bây giờ bọn họ còn đang bàng hoàng trước tin tức chấn động “người quyên góp cho phòng tập thể dục mới là phụ huynh của một học sinh trong trường quyên tặng” nên ai nấy đều sững người không kịp phản ứng.
Chỉ duy nhất nam sinh vừa chế giễu Kỉ Minh Việt lúc nãy là lặng lẽ chạy ra phía sau đám đông, không dám hó hé nữa.
Phía bên kia, cô Ngụy và các học sinh cũng đã thảo luận xong. Cô đứng dậy mặc áo khoác ngoài rồi đi xuống lầu trên đôi giày cao gót, dẫn họ đến hội trường lớn ở phía Nam.
Trường gọi đó là “hội trường lớn” chẳng qua là vì nó được xây dựng hơn chục năm, còn thực tế chỉ trông như một hội trường nhỏ, nếu như muốn chứa hết tất cả giáo viên và học sinh của trường thì toàn bộ hành lang và lối đi đều sẽ phải chật kín người. Vì vậy nên các lãnh đạo của trường đều thích tổ chức mấy buổi lễ khai giảng hay tuyên thệ xuất quân gì đó trực tiếp trên sân trường hơn.
Trừ những buổi lễ giống ngày kỉ niệm trường cần có ánh sáng, nghệ thuật thì mới dùng đến hội trường nhỏ này.
Vì đã lâu không sử dụng nên trong hội trường nhỏ tích tụ rất nhiều bụi, cô Ngụy trước hết phân công cho người quét dọn, sau đó mới quay sang nói với họ:
- Các em cũng thấy đó, cái hội trường nhỏ này quá bé nên không thể chứa được nhiều người ở đây cùng lúc được. Ca hát và ngâm thơ chủ yếu đều luyện tập ở khu giảng đường, về nhảy múa cần phải luyện tập phối hợp và vị trí nên sau này mỗi ngày khi kết thúc tiết học cuối cùng các em phải đến đây luyện tập sớm, biết chưa?
Cô Ngụy thấy mọi người đều đồng thanh nhất trí thì gật đầu, cởi chiếc áo khoác vừa mặc không bao lâu trên người xuống, để lộ ra chiếc đầm Bohemian của mình:
- Lâm Phong, tiết mục các em biểu diễn là “Trouble” đúng không? Thật sự không có ý kiến gì đúng không? Lục Thái đã cho cô xem qua video tham khảo, cô cũng đã chỉnh sửa một vài động tác để thích hợp cho nam sinh nhảy hơn.
Thảo nào dáng người cô ấy lại duyên dáng như thế, từng bước đều nhanh nhẹn, thì ra là xuất thân từ dân vũ đạo.
- Các em đều có mang theo điện thoại đúng không?
Quy định của trường không cho mang điện thoại theo, nhưng các thầy cô đều ngầm biết rõ không ai mà không lén mang theo, lúc này cô Ngụy mới nói tiếp:
- Ai mang điện thoại thì lấy ra quay lại, cô sẽ nhảy cho các em xem một lần, các em về nhà xem thêm tìm cảm giác, thời gian của chúng ta khá gấp, ngày mai sẽ chính thức luyện tập.
Kỉ Minh Việt vừa lấy điện thoại ra khỏi túi, còn chưa kịp chuyển sang chế độ chụp ảnh thì bỗng nhiên nghe cô Ngụy nhắc tới tên mình:
- Bạn nào là Kỉ Minh Việt?
Cậu giật mình, đoán có lẽ cô Ngụy đã xem qua danh sách nộp lên nên vội vàng đáp:
- Em ạ.
- Ừm, em là bạn nhảy của Lâm Phong đúng không?
Cô Ngụy nhìn cậu:
- Em sang đây, phối hợp với cô một lát, làm mẫu cho bọn họ luôn.
- Em còn chưa biết...
- Không sao, em cứ nắm tay cô cho có cảm giác là được.
Cô Ngụy nói:
- Lục Thái, mở nhạc cho cô.
Cô ấy đã nói như vậy rồi thì Kỉ Minh Việt cũng không thể ngại ngần thêm nữa. Cậu nhét điện thoại vào tay Lâm Phong, vừa bước lên hai bước thì đã bị cô giáo nắm lấy tay, bắt đầu làm mẫu các động tác.
Thành thật mà nói, khi xem video không có cảm giác mạnh mẽ như vậy, phải đến khi mặt đối mặt, đặc biệt là khi đối phương còn là một vũ công điêu luyện thì mới có thể có cảm nhận trực quan về vũ đạo. Cơ thể phải va chạm nhau mới phát huy được độ căng đến cực hạn... vô cùng kích thích. May mà Lục Thái đã từng nhắc đến điểm này.
Nhảy xong một bản, cô Ngụy đã thở hổn hển nói đùa:
- Nếu vũ đạo này thật sự cho một nam một nữ cùng nhảy thì có lẽ hôm sau cả trường sẽ gán ghép bọn họ mất thôi.
Kỉ Minh Việt:
- ...
Lâm Phong đang yên lặng nhìn từ nãy đến giờ:
- ...
- Đã quay lại hết chưa?
Bên trong hội trường nhỏ vẫn khá lạnh, cô Ngụy lại mặc áo khoác vào:
- Nếu đã quay lại cả rồi thì… Lâm Phong, em lên đây thử cảm giác với Kỉ Minh Việt đi.
- Hả?
Kỉ Minh Việt lui về phía sau một bước, mặc dù đang cười nhưng giọng nói lại hơi có vẻ căng thẳng:
- Thử, thử sao ạ...
Mặc dù biết điệu nhảy này phải tay trong tay biểu diễn, nhưng trong dự đoán của cậu là sau khi âm nhạc và ánh sáng đều vào vị trí rồi cậu mới len lén vui vẻ nắm tay Lâm Phong tự nhiên như nước chảy thành sông.
Nào ngờ giờ đây cậu phải cùng Lâm Phong “thử” trước ánh mắt của vô số người, còn ở trong một bầu không khí khô khan... Cậu thật sự rất sợ nếu không cẩn thận thì sẽ khiến Lâm Phong nhìn ra điều gì đó!
- Chỉ cần làm theo động tác ban nãy của cô là được, không phải Lâm Phong xem rất chăm chú đó sao?
Cô Ngụy nói:
- Không cần phải giống y như cô, khoa tay múa chân vài cái là được rồi, các em đều không có nền tảng sẵn đúng không? Để cô xem các em có cảm giác hay không, nếu không được thì chúng ta sẽ nhanh chóng đổi người, tránh lãng phí thời gian.
Chắc chắn Lâm Phong sẽ không đời nào bị đổi, nếu có đổi thì cũng chỉ có thể là cậu thôi nhỉ?
Tim Kỉ Minh Việt chùng xuống, cậu hít sâu một hơi, chi bằng cứ dũng cảm một lần vậy. Cậu quay đầu nhìn Lâm Phong, Lâm Phong hình như cũng hơi do dự một chút rồi mới đưa tay về phía cậu.
Dưới ánh mắt của mọi người, Kỉ Minh Việt đưa tay qua, lòng bàn tay của hai người khẽ chạm vào, sau đó đan xen.
Nhịp tim tựa như mưa xuân triền miên.
Kỉ Minh Việt cúi đầu, sợ lỗ tai đỏ ửng của mình bị nhìn thấy, thực hiện những động tác nhớ được một cách cứng ngắc, chưa bao giờ cậu cảm nhận được mùi thơm nhàn nhạt của bột giặt trên người Lâm Phong rõ ràng như vậy, lòng bàn tay đầy mồ hôi, vừa nóng vừa trơn, hơi thở cũng gần kề.
- Cậu véo mình làm gì?
Lâm Phong đột nhiên nhỏ giọng hỏi một câu.
- Hả? Mình có nhéo đâu...
Kỉ Minh Việt ngẩn người nhìn lên.
Trong cổ họng Lâm Phong phát ra tiếng cười khẽ, Kỉ Minh Việt mới phát hiện cậu ấy đang trêu mình, đang định véo thật một phát cho hả dạ thì cô Ngụy đứng bên cạnh đã vỗ tay:
- Được rồi, vậy là tốt rồi. Xem ra hai em rất ăn ý với nhau, chênh lệch chiều cao cũng vừa đẹp, không đổi nữa.
- Thật ra động tác của các em cũng không khác hai bạn này lắm...
Cô Ngụy quay sang nói với những nam sinh còn lại:
- Sau động tác cố định này, còn lại cơ bản đều giống nhau, phần sau càng có khí thế hơn, ai trong các em đã quay được phần đó rồi? Thôi được, cô sẽ làm mẫu cho các em một lần nữa...
Cô Ngụy bắt đầu giải thích động tác cho những người còn lại, hình như hai người họ đã không còn chuyện gì nữa. Hai người đứng dựa vào tường, Lâm Phong cầm điện thoại di động lên xem lại video vừa quay, mi mắt hơi rũ xuống, thoạt nhìn có vẻ rất chăm chú...
Chỉ là… hình như đã quên buông bàn tay đang nắm ra...
Một tay Kỉ Minh Việt cầm điện thoại, cũng rất nghiêm túc nghiên cứu học tập. Chiếc áo khoác bóng chày rộng thùng thình nhẹ nhàng sượt xuống, tay áo rũ xuống một đoạn, vừa vặn che khuất hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người.