Chương 8 - Những Lời Chưa Nói
Hôn lễ được tổ chức nửa năm sau, tại quê nhà Bắc Thành.
Không mời quá nhiều người, chỉ có bạn bè thân thiết và họ hàng hai bên.
Hôm đó, Cố Hàn Tô vui như trẻ con. Trên sân khấu còn hát hò, không khí náo nhiệt vô cùng.
Tại lễ cưới, Giang Nam lại gặp một người quen — chiến hữu của Cố Hàn Tô, người từng đưa mũ và ảnh cho cô tại quân khu trước đây.
Người đó đấm mạnh một cú vào ngực Cố Hàn Tô, rồi cả hai ôm chầm lấy nhau.
“Nam Nam, đây là Hàn Tùy. Bạn thân đại học của anh, cũng là chiến hữu hiện tại – Cố Hàn Tô giới thiệu.
“Chúng tôi gặp nhau rồi.”
“Tôi đã gặp chị dâu rồi.”
Hai giọng nói cùng vang lên, Hàn Tùy và Giang Nam nhìn nhau cười.
Hàn Tùy không nán lại lâu vì phải về đơn vị. Cố Hàn Tô và Giang Nam cùng ra tiễn.
Tại cửa, Hàn Tùy đưa cho Giang Nam một phong thư, thần thần bí bí nói:
“Cái này cho cô, tự mình xem thôi nhé.”
Cố Hàn Tô trừng mắt nhìn Hàn Tùy một cái, vỗ mạnh lên vai anh ta rồi nói:
“Mau đi đi, cậu đấy… cẩn thận vào.”
Nhìn bóng Hàn Tùy rời đi, Cố Hàn Tô ghé vào tai Giang Nam thì thầm:
“Vợ à, pháo hoa hôm đó cũng là cậu ấy chuẩn bị giúp anh đấy.”
Giang Nam không nhịn được bật cười — xem ra tên Hàn Tùy này cũng từng bị Cố Hàn Tô “áp bức” không ít.
Buổi tối.
Trong lúc Cố Hàn Tô đi tắm, Giang Nam tranh thủ lén mở phong thư ra xem.
Bên trong rơi ra hơn chục lá thư, mấy chục tờ giấy viết tay bay tán loạn.
Tất cả đều là thư tình mà Cố Hàn Tô đã viết trong những năm qua nhưng chưa từng dám gửi đi.
Giang Nam nghe tiếng nước trong phòng tắm nhỏ dần, vội vàng mở đại một tờ ra xem.
Bên trong viết về lần đầu tiên Cố Hàn Tô lập công trong nhiệm vụ, đơn vị được nghỉ một ngày rưỡi. Anh lập tức bay đến Sơn Thành, âm thầm đứng trước cổng trường nhìn cô.
Trong thư viết:
“Nam Nam, hình như gầy đi rồi. Học y vất vả thật. Anh mua ít đồ cho em, nhớ ăn nhé. Không biết em có ăn sáng không… Anh… có hơi nhớ em.”
Giang Nam mắt đỏ hoe.
Tên ngốc này… Mấy món ăn đó, cô không biết là anh mua nên chẳng đụng tới một miếng nào.
Cố Hàn Tô từ phòng tắm bước ra, mặc bộ đồ ngủ màu đỏ.
Thấy Giang Nam mắt đỏ hoe, anh liền quỳ gối lên giường, hỏi:
“Sao thế…”
Giang Nam vội nhét tờ giấy thư dưới gối, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên má anh:
“Đừng hỏi…”
Phiên ngoại II
Cặp đôi mới cưới này hiếm khi được ở cạnh nhau. Cố Hàn Tô thì bận đi làm nhiệm vụ, Giang Nam lại tất bật công tác tại bệnh viện.
Hai người bận rộn đến mức chẳng có thời gian đi tuần trăng mật, càng đừng nói đến việc ở bên nhau mỗi ngày.
Hôm đó.
Giang Nam nhận được thông báo từ lãnh đạo bệnh viện: Quân khu Tây Nam cần điều động hai bác sĩ từ bệnh viện quân đội.
Giang Nam suy nghĩ một lúc rồi nộp đơn xin điều động.
Đến ngày báo danh, cô thu dọn hành lý, đến tìm Cố Hàn Tô.
Anh đang huấn luyện, Giang Nam chờ mãi không thấy.
Cô bèn đến căn-tin.
“Tôi nói này, Cố Hàn Tô, mấy đòn quyền này cậu luyện kiểu gì, dạy tôi với.”
Cố Hàn Tô xuất hiện cùng đồng đội.
“Trời ơi… Nam Nam!”
Cố Hàn Tô lập tức nhận ra cô gái đứng ở cửa, vội vàng chạy lại.
“Sao em lại đến đây? Em không báo trước, anh đã ra đón em rồi.”
Cố Hàn Tô vừa nói vừa lo lắng.
“Em không đi nữa. Em được điều về quân khu của anh rồi. Anh phải cẩn thận đấy, không được bị thương, cũng không được làm tăng khối lượng công việc của em.” – Giang Nam đáp.
Cố Hàn Tô vui mừng khôn xiết, mặc kệ mấy câu trêu chọc của đồng đội phía sau.
Hai năm sau
Cố Tuế Hòa chào đời — một bé trai hoạt bát.
Cố Hàn Tô và Giang Nam đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc con, đành gửi nhờ bà nội.
Cuộc sống nghỉ hưu của mẹ Cố bỗng trở nên vô cùng bận rộn. Cậu cháu trai này còn nghịch ngợm hơn cả Cố Hàn Tô hồi nhỏ.
Lại một cái Tết nữa đến.
Tại nhà họ Cố
Mẹ Cố và mẹ Giang cùng vào bếp nấu ăn.
Cha Cố và cha Giang thì căng thẳng ngồi trông cháu nội đang nhảy nhót trên sofa.
Giang Nam và Cố Hàn Tô vừa vào cửa, nhóc con trên ghế sofa liền lao vào lòng ông nội.
Giang Nam bước tới, vỗ vào mông con trai một cái rõ mạnh.
“Thằng nhóc này còn lanh lợi hơn hồi anh nhỏ.” – Cố Hàn Tô cười nói.
“Đúng vậy, hồi nhỏ anh toàn ăn đòn thôi mà.” – Cha Cố vạch trần.
Cố Hàn Tô gãi mũi ngượng ngùng.
Trong bếp, hai người mẹ nghe thấy cuộc trò chuyện, nhìn nhau bật cười.
Tiếng chuông giao thừa vang lên.
Tiếng cười rộn rã khắp căn nhà.
Chúng tôi, từng năm từng năm, bình an vô sự.
Toàn văn hoàn.