Chương 8 - Những Ký Ức Đẫm Nước Mắt

Anh ta vươn tay định nắm lấy cổ tay tôi nhưng đã bị anh Trương nhanh như chớp khống chế, siết chặt lại.

“Tri Ý, anh sai rồi… anh thật sự biết lỗi rồi…”

Giọng anh ta khản đặc, gần như không còn ra tiếng.

“Anh sẽ đối xử với em như xưa, xin em, hãy nhìn anh thêm một lần thôi…”

Tôi nhìn xuống anh ta, ánh mắt lạnh như băng đá.

“Tổng Giám đốc Chu, quỳ xuống cầu xin người khác… cảm giác thế nào?

Năm đó khi anh nằm trong ICU, tôi cũng đã từng hèn mọn cầu xin bác sĩ như thế.”

Tôi cúi xuống, đầu ngón tay nâng cằm anh ta lên.

Chu Diên Thâm nhìn tôi đắm đuối như thể muốn níu kéo chút ấm áp cuối cùng.

Nhưng khi nhìn thấy băng giá trong mắt tôi cả người anh ta run lên như gặp phải bão tuyết.

Chỉ đến khi bị người khác vứt bỏ, anh mới nhớ đến sự tử tế của tôi.

Ghê tởm đến cùng cực.

15

Vài tháng sau, giới tài chính nổ tung như sét đánh giữa trời quang.

【Tân nữ chủ tịch chính thức tiếp quản tầng cao nhất của trung tâm tài chính!】

Tại buổi họp báo, ánh đèn flash nháy liên tục, và các phóng viên bắt đầu đặt câu hỏi sắc bén.

“Tổng Giám đốc Thẩm còn tình cảm cũ với Chu Diên Thâm không?”

“Tình cũ à?”

Tôi nhướng mày, khẽ cười, sau lưng là màn hình lớn đang phát đoạn video về việc tập đoàn tôi mở chi nhánh mới tại nước ngoài.

“Tôi là người mà rất thích nghiền nát những thứ hết hạn rồi, đem làm phân bón

Trong một góc phố vắng của khu bar về đêm, Chu Diên Thâm co ro trong hẻm tối, bới tung thùng rác.

Thức ăn thiu bám đầy ống tay áo, anh ta chẳng thèm để tâm, chỉ siết chặt nửa chai rượu whisky rẻ tiền trong tay.

Trên màn hình ti-vi phía cửa kính quán rượu, buổi phỏng vấn của tôi đang được phát lại.

“Kiếp sau… kiếp sau nhất định…”

Chu Diên Thâm tu cạn ngụm cuối cùng, rượu lẫn nước mắt nhỏ xuống đất, vỡ tan như danh tiếng và kiêu ngạo của một thời đã mất.

Tôi dần nắm được toàn quyền điều hành công ty, cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.

Nhưng sâu trong lòng tôi vẫn còn một vướng mắc không thể nguôi —

Tôi phải tìm ra sự thật về đứa con đã mất cách đây bảy năm.

Tất cả mọi người đều nói đó là do thai tự mất, là “chuyện ngoài ý muốn”.

Nhưng trong tim tôi vẫn luôn có một tiếng nói thì thầm rằng: đó không phải sự thật.

Với tình hình hiện tại, nếu không dùng đến vài thủ đoạn, thì chắc chắn Lâm Vi sẽ không bao giờ chịu mở miệng.

Không ngờ… chính cô ta lại chủ động nhắn tin cho tôi.

【Chị à, chị thật sự không muốn biết… bảy năm trước, đứa bé đó… rốt cuộc vì sao mà mất sao?】

Máu trong người tôi như đông lại chỉ trong khoảnh khắc.

Tôi siết chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch, gần như muốn đâm xuyên qua lớp da.

Bảy năm trước, khi tôi bất ngờ bị sảy thai, bác sĩ nói là do quá sức, làm việc đến kiệt quệ.

Nhưng lúc này, lời của Lâm Vi lại như một lưỡi dao tẩm độc, đâm thẳng vào vết thương mưng mủ sâu nhất trong tim tôi.

Tôi lao ra ngoài, vẫy một chiếc taxi, khẽ nói địa chỉ: Phòng tranh khu Nam.

Lúc đến nơi, phòng tranh đã đóng cửa từ lâu, chỉ còn duy nhất ánh đèn lẻ loi hắt ra từ tầng hai.

Tôi đẩy cánh cửa khép hờ bước vào, tiếng giày cao gót dội lên sàn gỗ vang vọng đến lạnh người.

Lâm Vi đang đứng quay lưng lại, trước một bức tranh sơn dầu còn dang dở.

Trên nền vải, là bóng lưng của Chu Diên Thâm áo vest gọn gàng, nhưng cả bức tranh lại toát lên một nỗi cô độc khiến người ta nghẹn thở.

“Chị cuối cùng cũng đến rồi.”

Cô ta xoay người, ngón tay mơn trớn mép tranh, giọng dịu dàng:

“Chị biết không? Mỗi lần nhìn bức tranh này, A Thâm đều đờ người ra.

Anh ấy nói… nó rất giống một khoảnh khắc trong ký ức của anh.”

Vừa ngoại tình vừa hoài niệm sao?

Nực cười đến cực điểm.

“Đừng vòng vo nữa, nói hết những gì cô biết ra.”

Lâm Vi đột nhiên lấy ra một tờ bệnh án ố vàng, lạnh lùng ném thẳng vào mặt tôi.

“Chị tưởng đứa bé đó là sảy thai tự nhiên à?”

Cô ta cúi người nhặt lại tờ bệnh án, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua một chỗ

chữ ký của Chu Diên Thâm.

“Là chính tay anh ấy ký vào giấy đồng ý phẫu thuật đấy, chị à.”

Lâm Vi mỉm cười như đang kể chuyện phiếm, rồi lại nhẹ nhàng tiếp lời:

“Năm đó, người làm ca phẫu thuật cho chị là dì tôi. Bà ấy vẫn còn làm ở bệnh viện đó, chị không tin thì cứ đi hỏi.”

Một tiếng ù vang như sấm nổ tung bên tai, tôi loạng choạng, buộc phải vịn lấy giá vẽ mới đứng vững được.

Một vị đắng tanh dâng lên từ cổ họng tôi cố nuốt xuống, nhưng thứ nghẹn lại trong lòng là đau đớn… và phẫn hận đến tột cùng.

Bảy năm trước, cái đêm mưa như trút, Chu Diên Thâm ướt đẫm chạy vào bệnh viện, ôm chặt lấy tôi, liên tục lặp đi lặp lại câu:

“Sẽ còn có con mà, Tri Ý… sẽ còn có…”

Thì ra, trong cái ôm dịu dàng đó giấu sẵn lưỡi dao, và trong giọt nước mắt kia là thứ thuốc độc ngấm ngầm giết chết tất cả tin yêu.

Tôi cúi đầu, thì thầm không ra hơi:

“Tại sao…”

Lâm Vi cười lạnh, giọng chua cay đầy mỉa mai:

“Vì lúc ấy công ty của anh ta vừa nhận được vốn đầu tư, không thể có điểm yếu.

Đó là chính miệng anh ta nói với tôi khi say rượu đấy.”

Tôi run rẩy lao ra khỏi phòng tranh, mưa đêm quất vào mặt lạnh buốt, nhưng không bằng nỗi căm hận đang trào dâng trong tim.

Thì ra với anh ta, thứ quan trọng nhất vĩnh viễn là lợi ích.

Vì lợi ích, anh ta có thể giết chết cả con ruột.

Tôi… đã từng yêu một kẻ đê tiện đến như vậy sao?

Không sao.

Tôi sẽ khiến anh ta… phải trả giá bằng chính mạng sống cho đứa con của tôi.

16

Tôi đứng trong góc khuất của phòng lưu trữ bệnh án, tờ hồ sơ ố vàng run lên trong kẽ tay.

【Bệnh nhân Thẩm Tri Ý, thai 12 tuần, người nhà là Chu Diên Thâm tự nguyện chấm dứt thai kỳ.】

Nét chữ ở ô ký tên sắc như dao cắt, đâm vào mắt tôi đau đến nhòe lệ.

Tiếng giày cao gót vang lên ngoài hành lang dì của Lâm Vi, khoác áo blouse trắng, đẩy cửa bước vào.

“Cô Thẩm, tôi khuyên cô nên dừng lại đi. Năm đó Tổng Giám đốc Chu đưa tiền bịt miệng tôi, đủ để cả nhà tôi di cư ba lần.”

Vệ sĩ từ phía sau tiến tới khống chế bà ta.

Tôi nhấn nút chiếc bút ghi âm được giấu trong cổ áo, khóe môi cong lên lạnh lẽo:

“Số tiền đó dính máu người đấy. Cô tiêu nó yên ổn được sao?

Nghiệp báo… rất nhanh sẽ tìm tới cô.”

Tôi nhờ người điều tra ra nơi ở hiện tại của Chu Diên Thâm.

Khi tôi vứt tờ giấy đồng thuận phá thai cũ kỹ lên bàn, anh ta đang ngồi trong căn phòng trọ rẻ tiền, say khướt bên chai rượu.

Nhìn thấy tôi, ánh mắt anh ta lóe lên một tia vui mừng, như vớ được cọng cỏ cứu mạng.

“Giải thích đi.”

Giọng tôi lạnh như băng đá, khiến ánh mắt anh ta cũng lập tức u ám trở lại.

“Tri Ý… anh không còn lựa chọn nào khác…”

Giọng anh ta nghẹn lại, cố gắng tìm chút thương xót:

“Những năm đó chúng ta sống quá khổ, anh không thể để em và con tiếp tục chịu đựng…”

“Đừng lấy lý do vì tôi! Anh chẳng qua chỉ tiếc quyền lực, tiếc cái hào quang mang tên Tổng Giám đốc Chu mà thôi!”

Anh Trương bước chậm vào, nhẹ nhàng xoa đầu tôi một thói quen lâu đời, cũng là cách anh luôn dùng để an ủi tôi.