Chương 4 - Những Ký Ức Đã Mất

Tôi tức giận ném balo xuống phòng khách, chạy lên lầu, khóa chặt cửa phòng.

Dù bố gõ cửa thế nào, tôi cũng không chịu mở.

Giống như trong thư mẹ từng viết, đúng là tôi có rất nhiều tâm sự của tuổi dậy thì không thể chia sẻ với bố.

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự rất muốn được mẹ ôm vào lòng.

Tôi bỏ học cả một tuần.

Khi quay lại lớp, tôi phát hiện mấy người từng bắt nạt tôi không còn ở đó nữa.

Nghe nói họ đã bị trường đuổi học.

Trợ lý của bố vẫn đến đón tôi mỗi ngày.

Từ ông ấy, tôi tình cờ biết được hôm đó bố đã tham dự một cuộc họp cực kỳ quan trọng.

Có một công ty muốn thu mua Quỹ từ thiện Hạ Tiêu Tiêu – quỹ từ thiện mà bố thành lập để tưởng nhớ mẹ tôi.

Bố kiên quyết không đồng ý.

Trợ lý nói:

“Ông chủ không phải vì cô gây rắc rối mà không đến trường. Hội đồng quản trị rất khó đối phó, họ đã muốn cắt giảm quỹ từ thiện từ lâu, vì quỹ này không sinh lời mà lại tốn quá nhiều tiền.”

“Ông chủ biết cô bị bắt nạt ở trường, đã cố gắng giúp cô đòi lại công bằng.”

“Hôm đó, ông chủ còn hỏi tôi, khi bọn chúng đánh cô, cô có đánh lại không? Có đánh mạnh hơn để bảo vệ mình không?”

“Đúng rồi, ông chủ đã đăng ký cho cô học võ thuật, Taekwondo, Jiu-Jitsu, tán thủ và các khóa tự vệ khác. Cô có thể chọn học môn nào mình thích.”

“Ý của ông chủ là, trong tất cả những lựa chọn này, cô nhất định phải thành thạo ít nhất một môn. Bắt đầu từ cuối tuần này, tôi sẽ giám sát cô học.”

11.

Tôi nhìn ra ngoài cửa xe, im lặng không đáp.

Tôi không phải gánh nặng của bố.

Ông ấy không bỏ rơi tôi vì công việc.

Ngược lại, ông luôn quan tâm, bảo vệ tôi từ xa.

Quỹ từ thiện Hạ Tiêu Tiêu là món quà bố dành tặng mẹ.

Bây giờ có kẻ muốn cướp đoạt nó, làm sao tôi có thể ngồi yên?

Trong gia đình chúng tôi, bất cứ chuyện gì liên quan đến mẹ đều là chuyện quan trọng nhất.

Tất cả sự tức giận và ấm ức trong lòng, khi biết được sự thật, đều tan biến.

Nhưng điều khiến tôi xót xa hơn cả, là khi tối hôm đó, tôi vào phòng bố để xin lỗi, tôi phát hiện tóc bố đã bạc đi rất nhiều.

Khoảnh khắc đó, tôi nhận ra…

Nếu tôi mất bố, tôi thực sự sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi không còn nơi để về.

Tôi lao vào lòng bố, ôm chặt ông, bật khóc nức nở:

“Bố ơi, con xin lỗi… Bố ơi, bố phải ở bên con lâu hơn nữa nhé…”

Bố chưa bao giờ nổi giận với tôi, nhưng lần này, tôi thấy mắt bố cũng đỏ hoe.

“Tiểu Tưởng, con là món quà quý giá nhất mà mẹ con để lại trên thế gian này. Bố thương con còn không hết, làm sao để con bị bắt nạt được?”

Sau chuyện đó, tôi trở nên chăm chỉ hơn bao giờ hết.

Tôi không thể để bố một mình đối mặt với hội đồng quản trị.

Tôi cũng muốn bảo vệ mẹ.

Bảo vệ Quỹ từ thiện Hạ Tiêu Tiêu.

Tôi lao đầu vào học tập, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm.

Lên đại học, tôi chọn học tài chính.

Điều bất ngờ nhất là, khi tôi vừa tròn mười tám tuổi, bố đã giao toàn bộ công ty cho tôi quản lý.

Hôm ấy, tôi trêu ông:

“Đồng chí Lão Trình, mới hơn bốn mươi tuổi đã muốn nghỉ hưu à?”

Bố không nói gì, chỉ trịnh trọng đặt vào tay tôi bức thư thứ mười tám của mẹ.

Hôm đó, tôi vốn đã hẹn bạn bè đi ăn mừng sinh nhật.

Trước khi tôi rời khỏi nhà, bố đột nhiên gọi tôi lại:

“Tiểu Tưởng, hôm nay ở nhà đón sinh nhật đi, dành một ngày bên bố.”

Suốt cả ngày, bố cư xử rất lạ.

Ông cứ nhìn tôi chằm chằm, như muốn nói gì đó.

Tôi cảm thấy có điều bất thường, liền hủy tiệc sinh nhật với bạn bè.

Bố hôm đó rất khác.

Ông lải nhải cả buổi trời, tôi nghe mà tai gần như mọc kén.

Đến trưa, khi đang ăn cơm, bố đột nhiên nói:

“Chúng ta đi thăm mẹ nhé?”

Tôi đồng ý.

Mỗi năm, vào tiết Thanh Minh và ngày giỗ của mẹ, chúng tôi đều đến viếng mộ.

Tôi đứng trước bia mộ, mỉm cười nói:

“Mẹ ơi, hôm nay con mười tám tuổi rồi. Con đã có thể quản lý công ty rồi! Lão Trình già này mới hơn bốn mươi đã đòi nghỉ hưu!”

“Nhưng cũng tốt, bố đã vất vả nhiều năm rồi, đến lúc nên đi du lịch khắp thế giới. Mẹ cứ yên tâm, con sẽ quản lý công ty thật tốt!”

Tôi kể chuyện một lúc, bố vẫn không nói gì.

Tôi hiểu ý, tự động rời đi, để bố có không gian riêng trò chuyện với mẹ.

Trước khi đi, tôi nghe giọng bố khàn khàn:

“Tiêu Tiêu… Anh nhớ em…”

12.

Trong video, giọng bố cũng vang lên một câu tương tự:

“Anh nhớ em, phải làm sao đây?”

Tiếng bố nghẹn ngào nức nở, tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Trên màn hình, mẹ tôi gầy gò xanh xao, sắc mặt tái nhợt.

Bà nằm yên trong lòng bố, hơi thở yếu ớt, ống thở oxy gắn chặt trên mặt.

Trông mẹ lúc này chẳng khác nào một đóa hoa héo úa.

Mẹ nở một nụ cười yếu ớt:

“Nhớ em thì nhìn những bông hoa trong vườn ấy, những bông hoa đó…”

Mẹ dừng lại, cố gắng lấy hơi rồi tiếp tục:

“Những bông hoa đó, em đã bỏ bao nhiêu công sức chăm sóc… Nếu… nếu anh để chúng héo úa… em… em…”

Mẹ thở dốc, ngày càng yếu hơn.

“Tiêu Tiêu…”

Nước mắt trào ra từ khóe mắt mẹ, ánh lên nỗi lưu luyến không rời.

“Bảo vệ Tiểu Tưởng giúp em nhé…”

Bố chỉ gật đầu, cổ họng nghẹn cứng, không thể nói được lời nào.

Mẹ cười dịu dàng, hơi thở mong manh như cánh bướm lay động trong gió:

“Còn anh nữa… Đừng biến mình thành kẻ cuồng công việc… Ngủ nhiều một chút, chăm sóc tốt cho bản thân…”

“Trình Nghiễn… kiếp sau… em vẫn muốn làm vợ anh… Em sẽ đợi anh… nhất định phải tìm thấy em nhé…”

Hoàng hôn dần tắt.

Màu trời dần chuyển từ cam nhạt sang xanh đen.

Mẹ giơ tay, khẽ chạm lên khuôn mặt bố:

“Cho em… cho em chạm vào anh lần nữa…”

Ngón tay bà còn chưa kịp chạm đến, ánh sáng cuối cùng trên gương mặt bà vụt tắt.

Mẹ tôi đã vĩnh viễn nhắm mắt.

Bố tôi ôm mẹ vào lòng, gọi đi gọi lại tên bà.

Tôi nghe tiếng bố khóc, chạy vội tới, chưa kịp nhận ra chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ôm mẹ khóc cùng bố.

Mẹ ra đi vào ngày đầu năm mới.

Ngay đầu năm, tôi mất mẹ.

Bố mất đi người yêu thương nhất đời.

Tôi ôm chặt lá thư mẹ để lại, kẹp tấm ảnh chụp chung của ba người vào ngực.

Chỉ đến lúc này, tôi mới nhận ra…

Mẹ không chỉ là một bức ảnh tĩnh lặng treo trên tường.

Bà đã từng sống.

Bà đã từng yêu tôi sâu sắc.

13

Video trong thư mục phát đến những giây cuối cùng, mạng bỗng nhiên bị lag.

Màn hình nhấp nháy một lúc, rồi một video khác bắt đầu phát.

Trong video, bố tôi xuất hiện.

Lần này, ông không còn là chàng trai trẻ trung năm nào nữa.

Gương mặt ông đầy vẻ phong sương, tóc bạc lấm tấm.

Tôi nhận ra ngay đây là bố của thời điểm gần đây nhất.

Trên người ông vẫn mặc chiếc áo tôi đã mua cho ông.

Bố nhìn chằm chằm vào ống kính rất lâu, không nói gì.

Tôi kéo thanh tiến trình, phát hiện video dài đến hơn mười phút.

Hai, ba phút trôi qua bố mới từ từ mở lời:

“Tiểu Tưởng, khi con xem được video này, nghĩa là bố đã không còn nữa.”

Tôi bặm môi, cố gắng kiềm nước mắt, chăm chú nhìn ông qua màn hình.

“Bố biết con sẽ khóc, nhưng đừng khóc nhiều quá nhé. Bố muốn nói với con rằng, bố yêu con nhiều lắm, nhưng… bố cũng rất nhớ mẹ con.”

“Con đã mười tám tuổi rồi, là một người trưởng thành rồi. Trong mắt bố và mẹ, con mãi mãi là đứa con hoàn hảo nhất.”

“Xin lỗi con, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của bố. Tiểu Tưởng, hãy tiếp tục làm những gì con muốn, dũng cảm bước về phía trước, bố và mẹ sẽ luôn dõi theo con.”

Video đột ngột dừng lại.

Trên danh sách hiển thị 998 video.

Tôi không bỏ sót một video nào, xem hết tất cả.

Bố đã dùng gần một nghìn video, để ghi lại toàn bộ quá trình gặp gỡ, yêu đương, kết hôn, sinh con và chia ly với mẹ.

Bố đã dành cả đời để giữ lấy những ký ức ấy, dùng những đoạn phim này để vượt qua những năm tháng không có mẹ bên cạnh.

Với bố, thế giới chỉ có ý nghĩa khi mẹ còn sống.

Mẹ mất đi, thế giới của bố cũng không còn nữa.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhiên hiểu ra tất cả.

Bố và mẹ không thực sự rời đi.

Họ chỉ đang ở bên tôi theo một cách khác.

Tôi chính là món quà quý giá nhất mà họ để lại trên thế gian này.

Tôi nhìn màn hình máy tính, chậm rãi nói:

“Đồng chí Lão Trình, sau khi gặp lại mẹ, nhớ vào giấc mơ của con, để cả nhà mình có thể ngồi lại trò chuyện cùng nhau nhé.”

Tôi ở lại căn biệt thự của bố hai ngày.

Nơi này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm đẹp.

Lúc này, tôi mới hiểu được tại sao bố có rất nhiều bất động sản, có rất nhiều tiền, nhưng vẫn không rời đi.

Bởi vì nơi đây có tôi, có mẹ và có cả một thời tuổi trẻ của bố.

Tôi lững thững bước ra khỏi phòng, từ cầu thang nhìn xuống.

Góc tường nơi mẹ từng ôm tôi chụp ảnh 100 ngày tuổi, trước đây từng đặt một cây thông Noel lấp lánh.

Khoảng hành lang nhỏ trong phòng khách là nơi tôi lẫm chẫm tập đi.

Sự ra đi của người thân giống như một mùa mưa dai dẳng suốt đời.

Tôi không thể để những ký ức này biến mất.

Trợ lý của bố cầm theo một chiếc iPad, bước đến bên tôi:

“Tiểu Tưởng, tôi đã đăng tin cho thuê biệt thự rồi. Đây là thông tin mấy người muốn thuê, cô xem qua nhé.”

Tôi tắt màn hình iPad, trầm tư suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Hạ tin đăng đi, tôi không cho thuê nữa.”

Trợ lý ngạc nhiên nhìn tôi:

“Cô không cho thuê nữa? Vậy… cô định để trống căn biệt thự này sao?”

Tôi mỉm cười:

“Tôi muốn dọn về đây sống. Tôi không thể về nhà mình được sao?”

Trợ lý sững sờ một lúc, rồi vội vàng gật đầu:

“Có thể… tất nhiên là có thể rồi!”

14

Sau khi lo xong hậu sự của bố, tôi chính thức tiếp quản công ty.

Số tiền mười triệu đầu tiên mà tôi kiếm được, tôi đã quyên góp toàn bộ cho Quỹ từ thiện Hạ Tiêu Tiêu.

Các buổi xã giao trong công việc ngày càng nhiều, tôi thừa hưởng bản lĩnh thương trường từ bố, dần dần gây dựng được tiếng tăm.

Không ít người đặt cho tôi một biệt danh:

“Trình Nghiễn 2.0.”

Cuộc sống cuốn tôi vào guồng quay bận rộn, không ngừng tiến về phía trước.

Chẳng mấy chốc, sinh nhật mười chín tuổi của tôi sắp đến.

Cũng là ngày giỗ của bố.

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ lịch treo trên tường.

Ngày 28 tháng 8.

Tôi sinh ra vào ngày trước kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ.

Có những khi, định mệnh thật sự kỳ diệu.

Chính duyên phận đã sắp đặt cho chúng tôi trở thành một gia đình.

Sáng sớm hôm ấy, tôi còn chưa ngủ dậy, đã có một bưu kiện được gửi đến trước cửa nhà.

Đó là một bức ảnh chụp chung của ba người chúng tôi – một trong số rất ít những tấm ảnh gia đình còn sót lại.

Vừa dụi mắt vừa ngáp dài, tôi mở gói bưu kiện, một bức thư nhỏ rơi ra từ tập hồ sơ.

Nhìn nét chữ trên lá thư, tôi bỗng chốc tỉnh táo hẳn.

Đây là chữ viết tay của mẹ.

Một cơn chấn động xẹt qua trái tim tôi.

Đây là bức thư thứ mười chín mà mẹ gửi cho tôi.

Mẹ vẫn luôn bên tôi, bằng cách này.

Mẹ vẫn luôn yêu thương và nhớ đến tôi, bằng những lá thư như thế này.

Nước mắt tôi không kìm được, cứ thế tuôn rơi.

Từ nay về sau, mỗi năm vào ngày này, tôi đều sẽ nhận được một món quà bất ngờ từ mẹ.

Giống như mẹ chưa từng rời xa tôi, vẫn luôn bên cạnh tôi vậy.

Tôi không biết mẹ đã viết bao nhiêu bức thư như thế này.

Nhưng tôi biết rằng, kể từ hôm nay, tôi sẽ luôn mong chờ ngày sinh nhật của mình.

Vì đó chính là ngày tôi được gặp lại mẹ.

Ngày giỗ của bố, trời đặc biệt trong xanh.

Dưới nền trời cao rộng, tôi quàng một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, trông có phần lạc lõng và không phù hợp với tiết trời mùa hè.

Nhưng đây chính là chiếc khăn mà bố đã tự tay đan cho mẹ năm xưa.

Tôi đeo chiếc máy ảnh lên cổ, bước đến cửa, nhẹ giọng nói:

“Xin chào, bố mẹ yêu quý của con. Con sắp đến thăm hai người rồi.”

Trên đường đến nghĩa trang, tôi ghé qua một tiệm hoa, chọn một bó thật đẹp.

“Mỗi năm con đều mua hoa cho mẹ. Nhưng năm nay, bố thích hoa gì đây nhỉ?”

Khu vườn nhỏ ở biệt thự của chúng tôi, mẹ từng trồng rất nhiều loại hoa hồng.

Cuộc đời của mẹ, cũng giống như hoa hồng vậy – lộng lẫy và rực rỡ.

Tôi đến nghĩa trang, nhẹ nhàng đặt bó hoa trước bia mộ.

Nơi đây, bố và mẹ đã được chôn cất bên nhau.

Tôi ngắm nhìn hai bức ảnh trên bia mộ, gương mặt họ trong ảnh vẫn rạng rỡ như ngày nào.

Khóe môi tôi hơi cong lên, tôi khẽ cười, giọng nói vang lên thật rõ ràng dưới bầu trời xanh thẳm:

“Trình Nghiễn, Hạ Tiêu Tiêu, chúc mừng kỷ niệm 23 năm ngày cưới!

(HẾT)