Chương 52 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Tuy biết số nợ của cô Hà chỉ khi Trung sang Nhật làm lụng mới có thể trả hết nhưng tiền kiếm được bây giờ là để trang trải cuộc sống hàng ngày.

Ba tôi bị gai cột sống, cả năm nay chẳng thể làm thuê làm mướn gì được, chỉ quanh quẩn ở nhà phụ mẹ trồng bắp, trồng rau, nuôi gà.

Đúng năm giờ, tôi cùng chị Ngọc ngồi xe ô tô, xuất phát sang Vũng Tàu. Lúc tôi và chị tới nơi, khách đã vào trong phòng, có người tôi biết, cũng có người chưa thấy mặt bao giờ. Chào hỏi bắt tay xong một lượt, chúng tôi tiến lại hai chiếc ghế trống và ngồi xuống.

Rượu vừa rót vào ly thì có mấy cô gái xinh đẹp, trẻ trung xuất hiện, mỗi cô ngồi bên cạnh một người đàn ông.

Họ là tiếp viên của quán, chỉ cần rót rượu và giúp khách gắp thức ăn, cùng lắm thì nâng ly mời vài lần là chốc nữa sẽ có mấy trăm ngàn đút túi.

Có đôi lần, tôi ngồi nhìn ly rượu mà cảm giác trào đến tận cổ, cứ ngỡ mình sẽ uống chẳng vô nhưng ép uổng bản thân một hồi thì sẽ được.

Nếu là đối tác đã quen, họ chẳng lên tiếng buộc phái nữ uống nhiều nhưng cho dù vậy, tôi và chị Ngọc cũng phải gồng mình mà uống cho bằng anh bằng em, không thì lần sau họ sẽ dỗi, sẽ chừa mình ra thì lấy đâu có việc mà đưa về công ty làm nữa.

Hôm nay, lại thêm lần xui xẻo cho tôi, trong bàn có ông khách lạ, tự giới thiệu giám đốc một công ty xây dựng rất chi là to bự, cứ lè nhè hứa hẹn sẽ đưa dự án cho chúng tôi và được đà ép uống tới, cứ một lần cụng là trăm phần trăm khiến tôi xiểng niễng.

- Ăn nhiều vô đi em, không thôi không chịu nổi đâu. - Chị Ngọc lo lắng lấy thức ăn vào chén, giục tôi, mặc dù bản thân chị cũng ngúc ngắc.

- Dạ. Chị cũng ăn đi.

Nói xong, tôi cúi xuống và tranh thủ ăn, bởi biết không như vậy, mình sẽ ngất xỉu ngay tại bàn, vậy thì nhục lắm thay.

Đối với một công ty như chúng tôi, bộ mặt và hình tượng của những người đi kinh doanh tiếp khách đại diện cho cả dàn người phía sau. Nói thì thô, nhưng là thật.

Bữa tiệc rượu tàn thì cũng đã hơn mười giờ đêm, sau khi họ boa tiền cho các cô tiếp viên thì tôi cũng có phần.

Tôi cùng chị Ngọc dìu nhau ra xe, bụng tôi đau quặn vì ban nãy nôn tới mấy lần trong nhà vệ sinh. Dù rất mệt nhưng tôi chẳng dám nhắm mắt, bởi nếu nhắm lại, cảm giác sẽ quay cuồng càng khó chịu thêm.

Chưa hết đêm nay, tôi đã lo đến ngày mai, bản thân nhất định phải khỏe để còn sang công ty làm hồ sơ các thứ cũng như trực điện thoại.

Đôi khi, tôi cảm thấy cứ như các cô tiếp viên ấy thật khỏe, mai ngủ một giấc, tới chiều mới vô làm. Họ cũng chẳng phải vận động não nhiều, cũng không cần lo lắng làm việc bị sai sót ảnh hưởng tập thể.

Thế nhưng, chị Ngọc lại nói khác, chị nói đẳng cấp khác nhau không thể so sánh, tôi mang mác nhân viên văn phòng, bước chân vào người ta vẫn tôn trọng hơn gấp nhiều lần những cô gái ấy.

Nghe chị diễn thuyết, tôi chỉ cười trừ, cái mác này liệu có bền lâu khi ẩn chứa toàn lời nói dối. Tôi đã học cách ăn nói, đi đứng cho giống một cô nàng trí thức, các kiến thức xoay quanh chuyên môn cũng như nghiệp vụ đều là góp nhặt trên mạng internet và học thuộc.

Tôi cũng vớ đại tên một ngôi trường đại học và nói rằng bản thân tốt nghiệp ở đó và còn rất nhiều thứ linh tinh.

Đêm mùa hè, đường phố ngoài kia vẫn tấp nập những người và xe. Ánh đèn nhiều màu lung linh trôi ngang cửa kính ô tô. Cảm giác chếch choáng làm tôi bất giác buồn khổ trong lòng.

Rốt cuộc, tôi đang muốn điều gì đây. Từ nhỏ, đã mơ ước công việc này nhưng bây giờ lại chẳng muốn tiếp tục nữa. Có chăng cố bám trụ là vì bởi đồng tiền dễ kiếm hơn bao ngành nghề khác, được ngồi trong râm trong mát và là niềm ngưỡng mộ cửa một số người, thế thôi.

Tôi thấy mọi thứ trống rỗng, tôi thấy mình chẳng có chút năng lực trong một lĩnh vực nào, tôi thấy bản thân đang lênh đênh trôi dạt theo những con sóng đời mà chẳng biết khi nào có thể cập bến bình yên.

Chị Ngọc và mọi người mãi mãi sẽ không thể biết nỗi sợ hãi trong tôi khi đối diện những vị khách tri thức, chỉ cần họ hỏi về việc học hành của tôi thôi là tim như muốn nhảy ra ngoài.

Phải gồng mình bật lên những lời dối gian trau chuốt, tôi thấy khinh khi chính bản thân.

Thậm chí là trên mạng xã hội, tôi chẳng dám kết bạn với những chị đã từng làm chung trong xưởng giày bởi lo lắng thân phận công nhân trước đây bại lộ, có thể những vị khách đó sẽ vô tình biết được quãng thời gian đáng lý ra nên ngồi trên giảng đường đại học thì tôi lại mượt mặt kiếm tiền. Nếu họ biết tôi nói dối sẽ ảnh hưởng tới chị Ngọc, tới công ty.

Về đến nhà, thấy điện thắp sáng trưng, tôi biết bé Ly vẫn chưa ngủ. Kỳ thi tốt nghiệp gần kề thành thử ngày nào nó cũng thức học bài đến hai, ba giờ sáng.

Dường như, nó cũng buồn mỗi khi thấy tôi xuất hiện với cái bộ dạng say xỉn này nhưng chẳng dám nói ra. Có những chuyện không phải chúng ta muốn mà được. Chỉ là, đâu còn cách nào tốt hơn.

Tôi đang cố gắng từng ngày bám víu vào cái danh tạm bợ để kiếm thêm thu nhập. Bản thân cũng định sẵn mai này khi mọi thứ dần ổn và khả quan hơn, nợ nần được trả hết thì sẽ kiếm một công việc khác để làm, như bán buôn chẳng hạn.

Lúc đó, tôi có thể sống đúng với bản chất của mình, không cần diễn cho ai coi nữa. Tôi có thể lập một tài khoản mới, thoải mái kết bạn với những người đã từng làm chung trong xưởng giày, có thể cùng họ ôn lại kỷ niệm qua những bình luận dưới ảnh, có thể thoải mái đăng bất kỳ tấm hình nào mình thích và ghi vài câu tâm trạng. Nhiêu đó thôi, sẽ khiến tâm tư tôi thoải mái hơn nhiều.