Chương 40 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan

Nhưng những gì gọi là đam mê ấy sẽ chẳng bao giờ tắt lụi, nó như mẩu than dưới đóng tro tàn, chỉ cần chạm tới và khơi dậy thì sẽ bùng cháy như buổi đầu.

Thế là, tôi quyết định sẽ bảo Trung dạy mình cách thao tác trên laptop để viết cho nhanh chứ không muốn cầm giấy bút nữa, chữ của tôi vốn đã xấu sẵn, lâu ngày không luyện lại càng xấu hơn, có lúc viết xong tôi nhìn còn chẳng nhận ra đó là chữ gì.

Sáng hôm nay, chị tổ trưởng cho tôi chặt da báo, mỗi lần đơn hàng da này lên là tôi lại thấy sợ.

Hóa ra, tôi vẫn chẳng thể tự tin bản thân có thể làm tốt vai trò thợ chặt, tôi sợ mình đặt dao không kỹ sẽ hao hụt vật liệu, tôi sợ mình phối đôi không giống màu nhau, tôi sợ lộn giữa lông ngược và lông xuôi.

Rốt cuộc thì tôi không biết mình sẽ làm tốt được nghề gì, mọi thứ quá đỗi mơ hồ.

Đưa mắt nhìn những anh chị thợ chặt đang chằm hăm thao tác, tôi chẳng biết họ có nỗi lo và suy nghĩ như mình hay chăng nữa.

Cũng có lẽ họ sẽ thấy bình thường vì nắm biết, khám phá được những kỹ thuật gì cơ bản, căn bản hoặc nâng cao chứ không phải giống một kẻ tay mơ như tôi.

Kết thúc ngày làm việc, chúng tôi trở về lại căn phòng trọ. Tắm gội xong, tôi gom quần áo đi giặt thì thấy chiếc quần jean mà chị Vui mới mua cho Trung bị thủng một lỗ, kiểu như mài xuống đường mà rách, nếu tôi nhớ không lầm thì sáng hôm nay nó mặc cái quần này.

- Trung nó té xe hay gì á Vui, coi nè. – Tôi vạch ra cho chị Vui xem.

- Thấy nó đang coi đá banh bên phòng dì Hoa, lát về hỏi coi sao. – Chị đáp, mặt lộ vẻ lo lắng.

Sau khi phơi đồ lên sào, tôi lủi sang phòng dì Hoa bưng cơm về ăn.

Lúc này, trận đấu bóng cũng vừa kết thúc, Trung đứng dậy phụ tôi ôm nồi cơm cho đỡ nặng. Liếc nhìn xuống chân nó, thấy đầu gối hơi trầy trầy, tôi biết mình đã đoán đúng.

Chiều nay, chị Vân đi ăn cùng anh Hùng nên chỉ còn ba chị em. Anh làm việc chẳng mấy khi có thời gian rảnh trùng khớp với chị nên ngày hơi thong thả chút là lại tranh thủ chở chị đi ăn, uống nước và dạo phố vòng vòng.

Vốn anh cũng ngỏ ý để anh dẫn Trung đi học nhưng vì dì Hoa đã nhờ chú Hiển từ trước và chú ấy thì nhiệt tình quá nên là anh thôi.

Chị Vân và anh Hùng mới đúng là đôi tình nhân đúng nghĩa, đâu có như ai kia, đến giờ tôi vẫn không hiểu anh đang nghĩ thế nào lúc trong mối quan hệ hẹn hò cùng tôi nữa. Dạo này, cứ cách đâu năm bữa, một tuần, lại nghe dì Hoa bảo anh ghé ăn bún, hỏi thăm tôi mấy câu.

Tôi cũng chỉ đáp lại dì rằng bản thân thấy anh không bình thường, thế là bị dì la cho một trận, dì bảo không bình thường sao mở công ty được, còn nói gì tôi không thông cảm cho người bận rộn này này nọ nọ.

Những lúc như vậy, tôi chỉ cho tai trái bay sang tai phải rồi ra thẳng bên ngoài. Cứ qua mấy tháng, suy nghĩ trong tôi càng khác dần, tôi không muốn mình phải dựa vào một ai đó để mưu cầu cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nếu thật sự con tim rung cảm và đó là tình yêu thật sự thì quả thật rất tốt, đằng này, cứ sao sao ấy, giống như hai chiếc đũa lẻ ráp lại cho đủ cặp để gắp thức ăn mà không quan tâm bên dài bên ngắn.

- Té xe hả Trung?

Câu hỏi của chị Vui kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ mông lung. Ngay lập tức, tôi nhìn chằm chằm vào Trung và chờ đợi câu trả lời từ nó.

- Lúc em về chỗ ngã tư Bốn Xã bị ông kia quẹt trúng, cũng may cái quần jean dày nên trầy sơ sơ, không thì lác luôn rồi. – Nó cười cười.

- Trưa nay là chú Hiển đi dẫn về luôn hả? Rồi mai nhớ đường đi chưa? – Tôi lên tiếng hỏi.

- Chưa đâu Vy, chắc đi thêm hai, ba lần gì đó em mới nhớ. – Nó đáp.

Tôi cúi xuống, tiếp tục ăn, cái thằng này đúng là kiệm lời, câu hỏi trước nó gật đầu và chỉ trả lời mỗi câu sau. Vậy mà ngành nó đang theo học là Quản trị kinh doanh cơ đấy, tôi hiểu nôm na là bán hàng, mà bán hàng thì phải nói nhiều như mấy bà bán cá ngoài chợ hoặc cũng cỡ dì Hoa thì mới có người mua chứ nhỉ.

- Sách vở mua bao nhiêu tiền thì nói để tụi chị đưa thêm nha Trung. – Chị Vui tiếp lời.

- Thôi, để em mượn sách mấy bạn ra tiệm photocopy một bản rồi học cho đỡ tốn tiền. Làm vậy không có vi phạm bản quyền gì đâu.

Trung vừa dứt lời, cả tôi và chị Vui đều trố mắt nhìn, thì ra còn có cách này nữa sao. Sống mũi tôi lại cay cay, theo nó nói thì rất nhiều sinh viên làm như vậy, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy tội nghiệp em tôi quá.