Chương 19 - Những Con Sóng Đời Chưa Tan
Khi Thuận, Thiên, Hà và Loan đặt chân đến nhà tôi thì cũng đã một giờ chiều.
Cả tuần được một ngày nghỉ, ai cũng lo phụ bợ việc gia đình một buổi rồi mới yên tâm đi chơi. Ngày thường bận làm trong xưởng không nói gì, ở nhà thấy ba mẹ, chị em tất bật mà cứ thế đi sao đành.
Sau khi chào hỏi và xin phép mẹ xong, chúng tôi nhanh chóng tiến về sau núi.
Tính ra cũng đã rất lâu rồi, tôi chưa lần leo lại ngọn núi này. Lần cuối cùng chính là cái Tết năm tôi học lớp chín, mấy chị em và các bạn hàng xóm cách vách không biết đi đâu chơi nên rủ nhau lên đó, đem theo vài cái bánh, cái kẹo cùng mấy chai nước ngọt.
Ánh nắng gay gắt buổi ban trưa làm những bước chân hăng hái cứ chậm dần. Bầu trời hôm nay xanh và cao quá, chẳng gợn chút mây nào. Lớp cỏ khô vàng sột soạt theo từng gót chân qua.
Khi chúng tôi lên tới lưng chừng núi thì cũng đã hơn hai giờ chiều, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển.
Thiên vội lấy mấy chai nước lọc chia cho mọi người uống. Nhìn khuôn mặt trắng sứ đã chuyển sang đỏ hồng của Hà, tôi bật cười.
- Tụi mình bị gì không biết? Được ngày nghỉ không ở nhà mà leo lên đây hành xác.
- Nhưng vui mà. – Hà vừa đáp vừa vặn nắp chai nước lại.
Vì mệt quá nên cả nhóm cũng chẳng buồn đi tiếp nữa, cứ ngồi núp dưới tán những hàng cây thông và lắng nghe tiếng lá vi vu xé gió.
Đôi lúc nghe tiếng la khẽ của Loan và Hà khi bị những chiếc lá thông nhọn đâm vào. Thảm lá thông khô ngồi thì êm lắm, nhưng bị nó đâm phải cũng đau vô cùng.
- Ước gì có cái nhà trên núi này ở ha. – Thiên quay sang nhìn chị Vân, lên tiếng.
- Anh ở trên đây rồi làm gì mà ăn? – Tôi nhăn mặt.
- Thì trồng chuối nè, rau lang nè, rồi đi làm xí nghiệp.
Nói rồi, Thiên đưa củ khoai lang sống ban nãy moi được dưới chân núi lên miệng nhai rôm rốp. Chị Vân thì cứ tủm tỉm cười.
Tôi biết chị của tôi hiện giờ đang chìm trong sự lãng mạn, nơi mà dù cho có xảy ra chuyện gì thì người ta vẫn có thể sống tốt, chỉ cần có tình yêu mà thôi.
- Anh không có suy nghĩ gì cho tương lai sao? – Tôi tiếp tục hỏi tới.
- Thì anh nói rồi đó, đi làm xí nghiệp, trồng khoai.
- Ý em là anh không định học một cái nghề nào kiếm được nhiều tiền và đỡ lo hơn sao?
- Tới đâu hay tới đó thôi, anh cũng từng mơ làm cái này cái kia, nhưng có làm được đâu. Biết mình không làm được thì mơ làm gì nữa.
Lúc này thì tôi thật sự ái ngại cho chị Vân. Bản thân tôi chắc chắn Thiên không phải là điểm tựa vững chắc để chị dựa cả đời này.
Sinh ra trong gia đình nghèo khổ nên tôi thật sự rất sợ cái nghèo, tôi sợ cái cảnh trong túi không còn đồng nào mà người thân đột nhiên bị bệnh, cảm giác túng quẫn và bí bách lắm, còn chua xót nữa. Tôi không muốn chị tôi tái hiện lại cảnh gia đình tôi trước đây.
Chúng tôi xuống núi khi chiều đã dần buông, ánh nắng dịu nhẹ trải dài mênh mông, gió thổi mát rười rượi làm tung bay những mái tóc dài. Từng đàn bò thủng thẳng quay về sau một ngày no cỏ.
Theo hướng dẫn của tôi, Thiên cùng mọi người men theo con đường tắt dẫn ra đường cái lớn để rút ngắn thời gian vì sợ trễ chuyến xe buýt cuối cùng. Chờ họ đi xa rồi, tôi quay sang nhìn chị Vân lúc này đang ngóng cổ theo.
- Chị định quen anh Thiên thiệt sao?
- Ừ. Sao vậy?
- Chị không thấy cảnh nhà mình hay sao? Nhà mình nghèo, nhà ảnh cũng nghèo, lỡ sau này chị khổ thì không ai giúp được đâu.
- Chứ tụi mình có hơn ai đâu, làm sao quen được người cao sang hả em? – Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, lên tiếng hỏi.
- Đành là không cao sang nhưng ít ra cũng phải có nghề gì chứ, ít ra cũng thấy có gì đó mà yên tâm nương tựa. Đằng này, nói gì mà trồng khoai, trồng mì, thời buổi nào rồi?
- Chị thấy ảnh tốt mà, suy nghĩ bình dân, đơn giản.
Dứt lời, chị quay lưng đi thẳng một mạch trong khi tôi vừa mới há miệng định nói tiếp. Dù hiểu rõ việc mây tầng nào sẽ gặp tầng nấy, nhưng Thiên tuyệt đối không phải là nơi chị có thể gởi gắm cả đời.
Tính cách ủ ê, chấp nhận và chấp nhận để dòng đời xua đi đâu thì xua làm sao chăm lo cho chị và cháu tôi sau này chứ.
Vì biết bản thân có nói gì cũng là vô ích đối với một người đang chìm đắm trong mối tình đầu nên tôi đem chuyện mách với mẹ.
Tối đến, mẹ kêu chị Vân vào trong phòng. Tôi nép mình sát vách tường, dỏng tai nghe trộm cuộc trò chuyện giữa mẹ và chị.
Hóa ra, mẹ cũng đồng quan điểm như tôi, mẹ nói quen ai mẹ không cấm nhưng phải là người có nghề nghiệp ổn định, phấn đấu làm ăn lo tương lai chứ không phải cứ buông trôi tất cả như vậy.
Cuối cùng, mẹ chốt một câu, rằng chị vẫn còn nhỏ, đừng yêu đương sớm làm gì cho khổ.