Chương 6 - Những Bóng Ma Trong Ngôi Nhà
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
“Nếu Tô Trừng Trừng thật sự cao thượng, như cô ta nói, thì tại sao lại gửi tin nhắn ép Cao Mộng rời đi?”
Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cố Ngộ:
“Anh muốn nói gì cũng được. Nhưng chuyện hôm nay, em phải cảm ơn Tô Trừng Trừng mới đúng. Nếu không phải cô ta cứ tổn thương Cao Mộng hết lần này đến lần khác, đến mức khiến người ta cầu cứu em, thì em cũng chẳng có cơ hội tốt thế này, để cả hai người các anh bị phơi bày ra ánh sáng!”
Tôi nhìn nét mặt thất bại của Cố Ngộ, vẫy tay chào tạm biệt.
Rồi quay người, rời đi mãi mãi.
Sau khi ly hôn với Cố Ngộ, tôi nhanh chóng sắp xếp mọi việc, chuẩn bị hành trình du học.
Môi trường mới cùng lượng bài vở dày đặc, khiến tôi gần như không còn thời gian bận tâm đến chuyện ở trong nước.
Ở thành phố mới, tôi gặp lại đàn anh cùng câu lạc bộ hồi đại học.
Điều khiến tôi bất ngờ là vợ của anh ấy — Tống Nhiên — chính là trợ giảng của trường tôi.
Chị ấy giúp tôi tránh được không ít đường vòng, giới thiệu thêm cộng đồng người Hoa tại địa phương.
Chỉ vài tuần sau, cuộc sống của tôi đã dần ổn định trở lại.
Mọi thứ thực sự vào guồng là sau khoảng hai tháng.
Khi gọi điện trò chuyện với hội bạn thân, hai đứa nghe tin tôi bắt đầu có kế hoạch riêng, ai nấy đều vui mừng thay.
Nhưng cuối cùng, cả hai lại hơi tức thay cho tôi.
“Nghe đâu Cố Ngộ cưới con đó rồi.”
“Công ty kiểu gì vậy chứ, ngoại tình lộ liễu thế mà còn không đuổi việc.”
Hóa ra, dù chuyện giữa Cố Ngộ và Tô Trừng Trừng ảnh hưởng không tốt, nhưng vì không vi phạm nội quy công ty nên chỉ bị giáng chức, chứ không bị sa thải.
Để giảm thiểu ảnh hưởng, Tô Trừng Trừng quyết định cưới Cố Ngộ.
Kết cục như vậy… thật ra cũng chẳng bất ngờ gì.
Tô Trừng Trừng chẳng qua chỉ đang giả vờ cao thượng, là phụ nữ với nhau, mấy chiêu trò đó — ai mà không nhìn thấu?
Tôi không còn quan tâm đến những chuyện đó nữa, chỉ tập trung vào việc học hành của mình.
Chưa tốt nghiệp mà tôi đã ký được hợp đồng làm việc với một tập đoàn lớn trong nước.
Mức lương cao gấp trăm lần so với trước đây.
Chỉ không ngờ rằng, khi tôi về nước, người đầu tiên tôi gặp trong buổi thuyết trình cho dự án… lại là người quen.
Vừa bước vào phòng họp, tôi và Cố Ngộ đều sững lại.
Sau một năm không gặp, anh ta gầy rộc đi, râu ria xồm xoàm không cạo, cả người trông như một ông già sắp bước sang thế giới bên kia.
Trước đây, mỗi lần thuyết trình dự án, người thuyết trình luôn là Cố Ngộ.
Nhưng lần này, công ty anh ta đã có người mới thay thế.
Cuối cùng, vì vấn đề giá cả, họ bị loại.
Tôi kể chuyện này cho hai đứa bạn thân.
Cả hai lập tức hẹn gặp tôi để kể phần “cao trào” nhất của vở kịch:
“Tiểu tam lên ngôi, cả nhà sống không bằng chết.”
Không biết từ đâu mà tụi nó điều tra được đầy đủ chi tiết, kể lại rành rọt như thể tận mắt chứng kiến.
Nghe đâu, hôm bà mẹ chồng biết tin tôi và Cố Ngộ ly hôn, bà ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tất nhiên, không phải vì thương tôi – người con dâu cũ, mà vì tiếc cho tương lai rạng rỡ của con trai mình bị hủy hoại.
Sau khi biết rõ ngọn ngành, nghe nói bà ta còn giận đến mức muốn cùng tôi chết chung cho hả giận.
Sau đó, để giữ được Cố Ngộ, Tô Trừng Trừng đứng ra gánh hết mọi lỗi lầm về mình, khiến nhà chồng cảm động, nâng cô ta lên tận mây xanh chiều chuộng như bảo bối.
Thời gian đầu, cuộc sống toàn màu hồng.
Con trai tôi vì được mẹ nuôi “thăng chức” làm mẹ ruột, đã vui vẻ suốt một thời gian dài.
Người đầu tiên “phản kháng” lại chính là người từng ủng hộ Tô Trừng Trừng nhất – mẹ chồng tôi.
“Trừng Trừng à, nhà này dù sao cũng không phải của riêng cô, cô không thể vừa không nấu ăn, lại không giặt giũ gì hết chứ?”
Tô Trừng Trừng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Cố Ngộ, đợi anh ta đứng ra bênh mình.
Nhưng kể từ khi trở thành trò cười trong công ty, Cố Ngộ đã buông xuôi tất cả, về nhà là cắm đầu chơi game, hút thuốc, chẳng buồn mở miệng nói chuyện.
Thấy Cố Ngộ không phản ứng gì, Tô Trừng Trừng đành phải tự mình lên tiếng:
“Má à, con thấy má cũng đừng cố quá làm gì, thuê giúp việc là xong hết mà.”
Mẹ chồng tôi tưởng cô ta sẽ trả tiền, liền gật đầu đồng ý.
Ai ngờ Tô Trừng Trừng mở miệng lại nói:
“Má à, nấu ăn là việc của má, má muốn nhàn nhã thì đương nhiên… tiền là má trả chứ ai!”