Chương 2 - Những Bí Mật Đằng Sau Mối Quan Hệ
2
“Dĩnh Hinh, tên hacker đó bị bắt ở Campuchia, bị nhốt trong một ổ nhóm nào đó, lúc được lôi ra thì tay chân gãy hết, da thịt lở loét, hình ảnh lan khắp mạng rồi. Có chuyện này làm gương, sẽ không còn ai dám bàn tán linh tinh nữa, em yên tâm đi.”
Yên tâm đi.
Một câu nói nhẹ như không ấy, lại đủ để lấy hết thể diện của một người vợ như tôi, giẫm xuống bùn mà chà đạp.
Anh ta đã mặc định, chuyện tôi không cho Phó Thiên Thiên vào nhà hôm nay chỉ là chuyện vặt vãnh, vô lý, chẳng đáng nhắc tới.
Tôi ngước mắt, liếc nhìn vẻ mặt đắc ý ra mặt của Phó Thiên Thiên.
Vừa định mở lời thì bị Phó Viễn Tu kéo tay lôi cô ta vào trong, đụng mạnh vào tôi khiến lưng va vào cột đá ở hiên nhà. Cơn đau nhói từ đốt sống lan dọc lên lưng.
Tôi từng bị chấn thương nặng ở lưng do đua xe.
Nhưng trong mắt Phó Viễn Tu lúc này, tất cả đều chỉ là giả vờ.
“Thiên Thiên là em gái tôi. Thời gian tới nó sẽ ở đây. Dù tôi đã cưới em, nhưng cũng không có nghĩa là tôi phải cắt đứt với người nhà họ Phó, coi như không quen biết. Đừng quá đáng quá, Nhạc Dĩnh Hinh.”
“Chỉ là vài buổi ca nhạc, vài lần đi hội cosplay thôi mà, lòng dạ em nhỏ nhen vậy sao?”
Tôi sững người đứng đó, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng áo, nhưng lại chẳng cảm thấy đau đớn gì nhiều.
Có lẽ là vì cơn đau trong tim quá mãnh liệt, lấn át cả vết thương nhiều năm ở thắt lưng.
Khi đi ngang qua tôi, Phó Thiên Thiên khẽ cười một tiếng.
Tiếng thở phả ra thật nhẹ, mang theo hương nước hoa mùi “Linh Lung Tuyết” khiến người ta không thể chịu nổi, xộc thẳng vào mặt.
“Chị dâu à, chị kém quá rồi.”
Trong phòng chiếu phim, Phó Thiên Thiên mặc váy ngủ mỏng manh, co người nép sát bên cạnh Phó Viễn Tu xem phim, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười dịu dàng, đầy buông thả.
Tôi ngồi trên sofa, chăm chú xem báo cáo tài chính hôm nay, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Không biết bao lâu sau, hai người họ khoác tay nhau từ trong phòng chiếu bước ra, còn đang hăng say bàn luận nội dung phim vừa xem.
Thân hình của Phó Thiên Thiên dính chặt vào cánh tay Phó Viễn Tu, vừa đi vừa khẽ cọ sát không ngừng.
Tôi thấy rất rõ, khóe mắt anh ta đỏ lên.
Làm vợ chồng bốn năm, tôi quá hiểu — đó là biểu hiện của anh ta khi rung động.
Phó Viễn Tu lúng túng quay lưng bỏ đi, chỉ để lại một câu “Anh đi tắm”, rồi lập tức chạy thẳng lên lầu hai.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ còn tôi đối mặt với ánh mắt đầy thách thức của Phó Thiên Thiên.
Cô ta hoàn toàn khác với dáng vẻ rụt rè hồi chiều, thẳng thừng nhìn tôi chằm chằm, rồi đưa tay kéo tuột dây váy ngủ bên vai phải xuống.
Sợi dây mảnh trượt dọc theo cánh tay trắng như ngó sen, rơi xuống khuỷu tay.
Lồng ngực hé mở, bên trong không mặc gì.
“Chị dâu, chị biết đấy, dù nhà họ Phó có ghét bỏ em đến đâu thì Phó Viễn Tu vẫn là người một tay nuôi lớn em. Nếu anh ấy không yêu em, sao lại để em vào phòng ngủ của anh ấy?”
Yêu?
Chỉ một chữ đó thôi cũng đủ khiến từng dây thần kinh đang căng cứng của tôi lập tức tỉnh táo, khôi phục lại dáng vẻ sắc sảo, dứt khoát của một nữ tổng tài.
Tôi khép báo cáo tài chính lại, bật cười khẽ một tiếng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Phó Thiên Thiên, tôi chậm rãi đứng dậy, bước đến trước mặt cô ta, đưa đầu ngón tay khẽ chọc vào bầu ngực tròn đầy mà cô ta cố tình phô ra.
Hơi thở nóng ấm ghé sát lại gần cô ta:
“Nếu là người có ích cho tôi, dù là phụ nữ tôi cũng chẳng quan tâm, càng không rảnh để để ý trong lòng một người chồng liên hôn như anh ta đang yêu ai.”
“Cô em à, cũng giống như vậy, anh ta có thể cùng cô diễn một vở tình yêu vô nghĩa nhất thế gian, nhưng tuyệt đối không thể cưới cô. Biết vì sao không?”
Sắc mặt Phó Thiên Thiên thay đổi liên tục, cuối cùng trắng bệch.
Cô ta đứng lì tại chỗ, cố chấp ngẩng đầu nhìn tôi, ra vẻ cứng đầu không chịu thua.
“Tại sao?”
Tôi cười, nụ cười đầy mỉa mai và khinh bỉ.
Từng chữ tôi nói ra như đạn bắn liên thanh, trong nháy mắt xuyên thủng lòng tự trọng của cô ta.
“Vì cô vô dụng mà — đồ con nuôi!”
Hai chữ cuối tôi cố ý nhấn mạnh, khiến cả người Phó Thiên Thiên run lẩy bẩy rồi ngã sụp xuống, sắc mặt khó coi đến mức như sắp trào ra nước bẩn.
Tôi ngáp dài một cái, chuẩn bị lên lầu đi ngủ.
Phía sau, Phó Thiên Thiên đột nhiên mở miệng:
“Nhạc Dĩnh Hinh, tôi nhất định sẽ giành lại anh Viễn Tu, để chị biết rằng anh ấy chỉ thuộc về tôi!”
Tôi không hề dừng bước, lưng vẫn thẳng tắp, bước chân vững vàng đi lên lầu.
Lòng tự trọng và lý trí không cho phép tôi giống như một bà vợ tuyệt vọng phát hiện chồng ngoại tình mà xông lên tát bồ nhí, giật tóc đánh ghen.
Nếu tôi ra tay, là lấy mạng cô ta.