Chương 1 - Những Bí Ẩn Đằng Sau Biệt Danh Chim Cu Già

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

1

Vào tháng thứ ba sau khi đi làm, tôi phát hiện ra đồng nghiệp sau lưng đều gọi tôi là “chim cu già”.

Nguồn gốc cái biệt danh này là từ cô thư ký mắt cao hơn trán của Phí Tịch.

Chỉ vì tôi năm nay đã 32 tuổi, mà vẫn cầm chắc mối tình tám năm, mãi chưa thấy tờ giấy đăng ký kết hôn.

Tôi chất vấn Phí Tịch:

“Anh có biết cấp dưới của anh gọi tôi là chim cu già không?”

Anh ta thậm chí mí mắt cũng chẳng buồn nhấc lên:

“Đó là do San San tính thẳng, lỡ miệng đùa tí thôi. Em 32 tuổi rồi mà còn chấp với mấy cô bé à?”

Rồi anh ta lại nhìn tôi, khẽ cười một tiếng:

“Nhưng mà nói thế… cũng đúng thật.”

Tim tôi như bị một bàn tay lạnh buốt bóp chặt.

Thì ra tám năm thanh xuân của tôi, trong mắt anh ta chỉ là trò cười để giải trí.

Tôi quay lưng bỏ đi, nộp đơn nghỉ việc, rồi chặn hết tất cả liên lạc với anh ta.

Thế nhưng, người đàn ông lúc nào cũng bình tĩnh ung dung ấy, cuối cùng lại cuống cuồng:

“Hứa Tinh Xán, anh xin em quay lại.”

Lần đầu tiên tôi nghe rõ ràng ba chữ “chim cu già” là vào buổi họp công ty sáng thứ Hai.

Lâm San San cúi đầu nghe tôi khiển trách, khóe mắt còn vương giọt nước mắt.

Trong lúc nghỉ giải lao, không biết ai buông một câu:

“Đúng là chim cu già, chỉ giỏi bắt nạt mấy cô gái trẻ đẹp.”

Nghe vậy, đầu óc tôi khựng lại một nhịp.

Một câu nói như hòn đá ném xuống mặt hồ, lập tức làm dậy sóng.

Tiếng thì thầm bàn tán phía sau càng lúc càng nhiều.

“Có chút quyền là bắt đầu lên mặt, trút giận lên cô bé tội nghiệp.”

“32 tuổi rồi, còn nắm khư khư mối tình tám năm, cũng lì thật đấy.”

Tôi đặt ly nước xuống, cả phòng họp bỗng chốc im lặng.

Hàng chục ánh mắt dồn hết về phía tôi, như thể tôi mới là kẻ có tội.

Lâm San San lấy khăn giấy chấm chấm khóe mắt đỏ ửng.

“Giám đốc Hứa, em sẽ kiểm tra lại số liệu cẩn thận hơn.”

“Không phải kiểm tra lại, mà là làm lại.”

Tôi cố ép mình bỏ qua cơn nhói trong lòng, lạnh giọng nói.

“Trước cuộc họp sáng mai, tôi muốn thấy báo cáo phân tích chính xác và phương án khắc phục.”

Ánh mắt tôi lướt qua cô ta, rồi lướt qua những kẻ đang ngồi xem kịch.

“Tan họp.”

Tôi là người đầu tiên đứng dậy, bước ra khỏi phòng.

Sau lưng, những lời xì xào như thủy triều dâng lên lần nữa.

Lần này, còn vô liêm sỉ hơn.

“Ra vẻ quá nhỉ, chẳng phải nhờ dựa vào Tổng Giám đốc Phí mà leo lên được ghế giám đốc thôi sao?”

“Chim cu già nổi điên rồi, tsk tsk, chắc mãn kinh sớm quá.”

Về tới văn phòng, máy tính hiện thông báo có email trong hệ thống nội bộ.

Tôi mở ra, tiêu đề nổi bật:

“Về việc tối ưu hóa cách giao tiếp của ban quản lý và quan tâm đến sức khỏe tinh thần của nhân viên.”

Người gửi là giám đốc nhân sự, nhưng tôi thừa biết ai đứng sau chuyện này.

Nước mắt của Lâm San San, quả nhiên giá trị hơn cả báo cáo thành tích của tôi.

Tôi hừ lạnh một tiếng rồi đóng ngay trang mail.

Điện thoại nội bộ của Phí Tịch lập tức gọi tới.

Giọng anh ta mang theo sự dỗ dành lười nhác và hờ hững:

“Tinh Xán, trong cuộc họp em nóng quá đấy, làm cô bé khóc mất rồi.”

“San San còn nhỏ, kinh nghiệm chưa đủ, sai sót là chuyện thường. Em nên rộng lượng chút.”

Ở đầu dây bên kia, lẫn trong tiếng nói còn mơ hồ nghe được tiếng sụt sịt nho nhỏ.

Tôi cố kìm nén cảm xúc, giọng nói bình tĩnh hết mức:

“Lần này số liệu cơ bản của Lâm San San sai loạn hết, ảnh hưởng trực tiếp đến báo cáo tài chính quý của công ty.”

“Ôi giời, làm việc mà, sai sót là không tránh được.”

Anh ta nhàn nhạt đáp:

“San San đang tới tháng, tinh thần không ổn. Em cũng thông cảm chút đi.”

“À đúng rồi, tối đi ăn nhé? Nhà hàng Nhật mới mở, anh đã đặt bàn rồi.”

Tan ca, tôi ngồi lên chiếc siêu xe màu đen quen thuộc của Phí Tịch, sắc mặt mới hơi dịu lại một chút.

“Con bé còn nhỏ, không hiểu chuyện, em chỉ dạy nó thêm đi, coi như nể mặt anh, được không?”

Anh ta bày ra dáng vẻ đang nhờ vả.

Tôi không muốn chấp nhặt thêm, tạm thời bỏ qua cho anh ta.

Trong phòng riêng, Lâm San San xõa tóc dài, trang điểm tinh tế.

Thấy chúng tôi bước vào, cô ta lập tức đứng dậy:

“Tổng Phí, chị Tinh Xán, em sợ hai người đợi đồ ăn chán nên gọi trước vài món, hai người xem thử có hợp không?”

Tôi liếc sang Phí Tịch, nhưng anh ta lại thẳng thừng ngồi xuống cạnh Lâm San San, còn cười nói:

“San San sợ em vẫn còn giận, nên cố tình tới xin lỗi. Em xem, ngoan chưa này.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)