Chương 1 - Những Ánh Mắt Lén Lút
Năm thứ hai sau khi chia tay với Kỷ Dã, một tấm ảnh bất ngờ nổi lên trên mạng.
Trong ảnh, anh ấy lén dùng khóe mắt liếc nhìn chị kế của tôi.
Còn tôi thì cũng lén dùng khóe mắt nhìn sang anh trai của anh ấy.
Nửa đêm, điện thoại của Kỷ Dã gọi đến, giọng đầy nghiến răng nghiến lợi: “Người em thích là anh tôi à?”
01
Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức thì đã là nửa đêm.
Tôi mệt mỏi mở mắt ra.
Trên màn hình sáng lên hai chữ: Kỷ Dã.
Sau khi thi đại học xong, chúng tôi nước sông không phạm nước giếng, dần dần cắt đứt liên lạc, ngầm hiểu là đã chia tay.
Không biết nửa đêm anh ta lên cơn gì, may mà hôm nay ba người bạn cùng phòng của tôi đều đã về nhà.
Tôi ấn nút nghe máy.
Bên kia im lặng vài giây rồi vang lên giọng Kỷ Dã đầy tức giận: “Em thích anh tôi?”
Nghe vậy, cơn buồn ngủ của tôi bay biến, tôi ngồi dậy, nghi hoặc hỏi: “Sao anh biết?”
“Em tự lên mạng mà xem.”
Anh ta tức giận quát: “Hạ Nhất, từ khi nào em thích anh tôi, em dám cắm sừng tôi.”
Tôi vừa mở một nền tảng video ngắn, còn chưa cần tìm, mở ra đã thấy gợi ý rồi.
Bức ảnh này chắc là chụp vào kỳ nghỉ hè năm lớp 11, khi tôi tham gia hoạt động biểu diễn công ích ở trấn cổ.
Kỷ Dã dẫn theo Thẩm Ý và anh trai anh ấy – Kỷ Tri Việt đến tìm tôi, lúc đó tôi vừa diễn xong.
Tôi thu dọn đàn cello, trên người còn mặc đồng phục có in chữ.
Phong cảnh ở đó rất đẹp, con hẻm bên cạnh dài, lát đá xanh rất có cảm giác xưa cũ.
Tôi và Thẩm Ý đứng phía trước, Kỷ Dã đứng sau tôi, Kỷ Tri Việt đứng sau Thẩm Ý.
Ngay khoảnh khắc ấn nút chụp, ánh mắt của chúng tôi đều hướng về người mà bản thân thích trong lòng.
Trong ảnh, Kỷ Dã dùng khóe mắt lén nhìn Thẩm Ý.
Còn tôi cũng lén dùng khóe mắt liếc về phía sau – nơi Kỷ Tri Việt đang đứng.
Đây là một trong số rất ít ảnh chụp chung của chúng tôi.
Phần bình luận bên dưới đã loạn cả lên.
“Cho tôi hỏi chuyện gì vậy? Sao chỉ một tấm ảnh mà lại hot đến thế?”
“Bạn bên trên à, để tôi nói cho bạn nghe, tấm ảnh này xuất phát từ một nền tảng chia sẻ, có người bình luận chỉ ra rằng hai người bên trái là một cặp đôi, nhưng ánh mắt của họ lại đều hướng về người không phải là người yêu của mình.”
“Đây không chỉ là lửa tình đâu, cái nhà này chắc cháy luôn rồi.”
“Trời ơi, chơi trò này kịch tính vậy sao?”
“Vậy là, anh ấy yêu cô ấy, cô ấy yêu người khác, còn anh và cô kia thì sao?”
“Bạn hỏi tôi á? Tôi chỉ là dân mạng thôi mà.”
……
“Kỷ Dã: Hạ Nhất, em có đang nghe tôi nói không đấy?”
Tôi bật cười: “Kỷ Dã, anh còn giả vờ cái gì nữa? Hồi đó quen tôi chẳng phải là để tiếp cận Thẩm Ý sao? Hơn nữa là anh chủ động đề nghị yêu nhau, nói vô liêm sỉ thì cũng là anh vô liêm sỉ hơn.”
“Anh lấy tư cách gì mà nói tôi cắm sừng anh, mặt mũi anh đúng là lớn thật.”
Một tràng mắng như thế khiến Kỷ Dã bên kia đầu dây ngây người, bởi vì trước kia tôi luôn là cô gái dịu dàng, nói năng nhẹ nhàng trước mặt anh ta.
“Em… sao em lại…”
“Thật hết chịu nổi, nửa đêm gọi điện tra hỏi tôi, là tôi cho anh quá nhiều mặt mũi rồi đấy, cút xa một chút đi.”
Nói xong, tôi cúp máy rồi lập tức chặn số.
Sau khi xả hết cảm xúc, tôi lại bắt đầu lo lắng.
Ôm điện thoại, khó khăn lắm mới cải thiện được một chút mối quan hệ với Kỷ Tri Việt.
Lỡ như vì bức ảnh hôm nay mà anh ấy không thèm để ý đến tôi nữa thì sao?
Tôi ôm mặt lăn qua lộn lại trên giường.
Cái Thẩm Ý này đúng là khắc tinh của tôi, không đăng sớm cũng chẳng đăng muộn, lại chọn đúng lúc lâu như thế mới đăng.
Khi điền nguyện vọng thi đại học năm đó, tôi đã lén xem qua nguyện vọng của Thẩm Ý, cô ấy chọn rất nhiều trường ở phía Bắc Thành theo chế độ nguyện vọng song song.
Nhưng tất cả đều là trường nguyện vọng cao, sau đó mới đến Đại học Hải Thành.
Dựa theo điểm số của cô ấy, nếu năm đó không có thí sinh may mắn nào vượt lên, thì Thẩm Ý chắc chắn sẽ vào Đại học Hải Thành.
Thời gian đó, Kỷ Dã cứ bóng gió hỏi tôi về nguyện vọng của Thẩm Ý.
Tôi cũng giả vờ vô tình hỏi nguyện vọng của Kỷ Tri Việt.
Tôi không cố ý tiết lộ nguyện vọng của Thẩm Ý, còn anh ta thì buột miệng nói ra nguyện vọng của anh trai mình.
Anh ta đúng như ý nguyện, cùng với Thẩm Ý – người anh ta thầm yêu nhiều năm – vào Đại học Hải Thành, còn tôi và Kỷ Tri Việt cùng đỗ vào Đại học Bắc Thành.
Tôi còn tưởng anh ta sẽ nhanh chóng ở bên Thẩm Ý, nhưng không.
Tôi cứ xóa rồi gõ, xóa rồi gõ trong khung chat với Kỷ Tri Việt, cuối cùng dứt khoát tắt màn hình.
Thôi vậy, cứ giả chết trước đã.
Nếu anh ấy hỏi thì tôi sẽ nói: “Ơ, sao lại như vậy nhỉ?”, còn nếu anh ấy không hỏi thì cứ coi như không biết gì.
Hôm đó, trên đường từ lớp học về ký túc xá, chúng tôi đi ngang qua sân bóng rổ, từ xa tôi đã thấy Kỷ Tri Việt.
Chiều nay có trận đấu giữa khoa của anh ấy và khoa Cơ Điện, tôi vốn định đi xem.
Nhưng nghĩ lại, bây giờ vẫn nên tránh gặp anh ấy thì hơn.
Tôi thở dài, chia tay hội bạn ký túc, các cô ấy đi xem trai đẹp đánh bóng.
Còn tôi thì về ký túc xá, tự trách móc bản thân.
Nằm trên giường thở dài không biết bao nhiêu lần, có những người thực sự sẽ hối hận suốt đời vì một quyết định nào đó của mình.
Từ buổi lễ khai giảng năm lớp 10, tôi đã thích Kỷ Tri Việt – người đứng trên bục phát biểu.
Với tôi – người suýt soát điểm mới đỗ vào trường Nhất Trung – anh ấy giống như một sự tồn tại cao xa không thể với tới.
Anh ấy là học sinh đứng đầu khối, là hội trưởng hội học sinh, biết nhảy, biết chơi đàn, tính cách lại tốt.
Mà người duy nhất trong trường có thể sánh ngang tên tuổi với anh ấy chính là chị kế của tôi – Thẩm Ý.
Cô ấy chỉ hơn tôi vài tháng tuổi.