Chương 1 - Như Ý Truyện
1
Lúc đang tranh nhau miếng đùi gà với qu.ỷ ch.ết đói dưới hương án, ta nghe tiếng tiểu sư đệ gọi mình giống hệt như đang gọi h.ồn: "Tam sư tỷ, Tam sư tỷ, tỷ đang ở đâu? Có khách quý tới tìm tỷ này."
Khách quý gì? Ở cái địa phương mà đến chim cũng không thèm ị này thì có khách quý nào tìm đến chứ?
Ta phớt lờ tiểu sư đệ, tiếp tục sự nghiệp tranh đoạt đùi gà với con qu.ỷ ch.ết đói.
Qu.ỷ ch.ết đói tên Dương Liễu, mười sáu tuổi, là người ở Lũng Tây.
Năm nay Lũng Tây gặp nạn hạn hán, hoa màu thất bát, chẳng thu hoạch được xíu nào, cả nhà Dương Liễu đều ch.ết vì đói.
Hắn nghe nói ở kinh thành thì sẽ được ăn no, cứ thế một mạch bay tới kinh thành.
Lúc bay ngang qua đạo quán của chúng ta thì nghỉ ngơi lấy sức, rồi bị mùi thơm của thỏ rừng mà ta đang nướng thu hút.
Khi hắn âm thầm lén lút thò "móng vuốt" ra muốn chạm vào con thỏ thì bị ta tóm ngay tại trận.
Ta tức giận nạt hắn: "Tên tiểu quỷ này, không lo nhanh chân đi đầu thai, còn dám trộm thỏ của ta?"
Hắn đầu tiên còn sợ hãi vì ta có thể nhìn thấy hắn, nhưng sau đó thì vui mừng đến nhảy lên nhảy xuống ba lần liền.
Hắn chén sạch thịt thỏ ngay trước mặt ta, rồi nói muốn ở lại đạo quán này làm việc để đền thỏ nướng cho ta.
Nhìn những mảnh xương vụn rải rác trên mặt đất, ta nhếch miệng thầm nghĩ: "Ngươi đó, quá tốt bụng rồi!"
2.
Cứ như vậy, Dương Liễu ở lại đạo quán của chúng ta.
Tuy nói đây là đạo quán, nhưng Dương Liễu là ch.ết vì đói, sau khi thành quỷ, hắn cũng không hề hại tới tính mạng ai cả, cho nên hắn là một con quỷ mang bản tính lương thiện. Vì vậy mà hắn chẳng sợ đạo quán của chúng ta, còn coi đây thành nhà mình, ngày ngày lấy việc tranh giành thức ăn với ta làm vui.
Tôi bỗng nhiên có được một người bạn nhỏ chơi cùng, muốn thoát không được, mà bỏ cũng chẳng xong nên đành mặc kệ hắn, dù sao nhiều năm như vậy, hắn cũng chẳng phải là con quỷ đầu tiên muốn làm bạn với ta.
Vừa đúng lúc các sư huynh sư tỷ đều xuất thế lịch luyện, các sư đệ sư muội thì tuổi còn quá nhỏ nên không chịu nổi bị ta giày vò lăn qua lộn lại, mà Dương Liễu so với ta thì tuổi tác tương đương, thành bạn chơi với nhau cũng không tệ chút nào.
Thế rồi, các sư đệ sư muội nhận thấy cống phẩm (đồ cúng) trên hương án ngày càng ít đi, liền nhao nhao đi mách sư phụ, muốn ông ấy nghiêm khắc quản giáo ta.
Bọn họ biết ta không thể nào ăn được nhiều thứ như vậy, cho nên tất cả cống phẩm đều vào bụng Dương Liễu hết rồi.
Sư phụ ta nhìn vẻ mặt đầy căm phẫn của chúng đệ tử, bày ra dáng vẻ cao thâm nói: "Này là Tam sư tỷ của các con đang học thuật pháp mới, các con không hiểu, không hiểu được."
Các sư đệ sư muội bối rối, nghĩ mãi chẳng thông liền giải tán.
Sư phụ quay lại mỉm cười với ta, khoe bốn chiếc răng to ngay ngắn vàng khè: “Đồ nhi ngoan, con lại có bạn mới đấy à?”
Tôi cảnh giác nhìn ông ấy: “Dạ, có một con qu.ỷ ch.ết đói vừa đến, chơi khá là vui."
Sư phụ vuốt vuốt bộ râu không tồn tại của mình, đầu gật như giã tỏi: "Ừ, ừ, qu ỷ ch.ết đ.ói tốt lắm. Qu.ỷ ch.ết đ.ói thì oán khí sẽ rất nặng, mang ra luyện đan thì còn gì tốt bằng nữa!"
Ta duỗi tay sờ vào trán sư phụ: "Người liệu sự hay lắm, nhưng đó là một con quỷ tốt, không thể đem ra luyện đan!"
Sư phụ phiền lòng vỗ vỗ vào lưng ta: "Vậy con đi bắt hai con ác quỷ mang về đây cho ta."
3.
Tục danh của ta là Tô Như Ý, vào đạo quán lấy tên là Huyền Ngọc, vốn là nữ nhi thứ xuất (con gái vợ lẽ) của tể tướng Tô Thanh Hà, từ nhỏ ta đã có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được.
Khi còn nhỏ, ta không biết mình khác với những người khác nên đã kể cho thị nữ xung quanh về những người kỳ lạ mà ta thấy, nghe xong ai nấy đều mang vẻ mặt hoảng sợ nhìn ta.
Theo sau đấy là những trận đòn đánh đập của mẫu thân.
Đánh ta xong, bà ấy lại ôm ta thút thít khóc thầm.
Bà ấy nói, bà ấy trong phủ này không phải là người được sủng ái, nếu bị người ta biết lại sinh ra con quái vật là ta thì cuộc sống sẽ lại càng chật vật gian nan hơn nữa.
Cho nên, bà ấy van xin ta đừng nói ra thêm bất kể điều kỳ quái nào nữa.
Từ đấy, ta không nói chuyện với những người xung quanh nữa, bởi vì ta không phân biệt được là họ còn đang sống hay là người đã ch.ết rồi.
Ban đầu, cha còn quý mến ta, nhưng khi ta ngày càng trở nên quái gở thu mình lại, thì ông ấy cũng dần dần thờ ơ với ta.
Sau này mẫu thân lại hoài thai, lúc bà ấy sắp lâm bồn, thì ta chứng kiến đích mẫu (mẹ cả) cố ý đẩy ngã mẫu thân.
Mẫu thân chảy rất nhiều máu, vô cùng nhiều, một x.ác hai m.ạng nằm lại trong tiếng kêu la thảm thiết của người.
Đích mẫu giả mù sa mưa chảy ra vài giọt nước mắt, rồi lôi kéo cha ta trở về phòng nghỉ ngơi.
Ta vọt tới trước mặt hai người họ, muốn tố cáo với cha việc đích mẫu đã đẩy ngã mẫu thân, nhưng bởi vì đã lâu không trò chuyện với ai, ta lắp bắp mãi vẫn không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh.
Đích mẫu thấy thế liền nói:
- Lão gia, đứa trẻ này bẩm sinh đã cổ quái, lúc nào cũng làm ra mấy hành động thần thần bí bí. Giờ Vân nương m.ất rồi, mà con bé cũng không đau buồn chút nào, có thể thấy là kẻ bội tình bạc nghĩa từ trong bụng mẹ, không chừng, chính nó đã khắc ch.ết Vân nương.
- Lão gia, ngài cứ để nó ở trong nhà, không khéo lại sinh thêm chuyện không may nữa, theo ta thì nên đem nó tặng cho ai đấy, hoặc đem nó gửi xuống thôn trang dưới quê mà nuôi dưỡng, tránh ảnh hưởng đến ngài.
Cha nhìn ta với vẻ mặt vô cùng phức tạp, biết ta quả thực không giống như những đứa trẻ bình thường khác, liền khoát khoát tay nói: "Tùy bà quyết."
Nhưng đúng lúc gia đinh (người hầu) chuẩn bị tiễn ta lên đường, thì có một đạo sĩ già đến trước cửa nhà, nói rằng mệnh ta có kiếp s.át, nếu không được gửi vào đạo quán nuôi dưỡng, thì tất cả người thân đều sẽ bị ta khắc ch.ết.
Nghe xong, cha cùng đích mẫu liền xem ta thành củ khoai nóng bỏng tay mà ném luôn cho người ta.
Họ hứa hẹn rằng đợi sau mười năm nữa, họ sẽ đến đón ta.
Còn vị đạo sĩ già khi ấy chính là sư phụ ta hiện giờ.
4.
Sau khi theo sư phụ đến Thiên Nguyên Quan, ta mới biết được từ lúc ra đời thì ta đã mở sẵn thiên nhãn, đó là lý do vì sao mà ta có thể thấy hồn phách người ch.ết và những thứ thuộc về âm ti địa phủ.
Ông ấy nói đạo quán này là nơi thu dưỡng những đứa trẻ bị người đời xem là "quái vật".
Đại sư huynh bẩm sinh đã biết thuật Ẩn Nặc (ẩn náu/ẩn nấp), lúc nhỏ huynh ấy không kiểm soát được thuật này, cho nên sẽ hay biến mất hoặc xuất hiện đột ngột trước mặt người khác, dần dần bị họ coi như đồ thừa mà bài xích sang một bên. Trong nạn đói một năm kia, phụ mẫu của huynh ấy chỉ mang theo đệ đệ muội muội chạy nạn, vứt bỏ lại huynh ấy tại quê nhà, may mắn lúc ấy có sư phụ đi ngang qua nên đã cứu được huynh ấy.
Nhị sư tỷ thì bẩm sinh đã có thể điều khiển lửa, tỷ ấy có thể băng qua lửa lớn mà chẳng hề bị tổn hại đến chút lông tóc nào. Nàng bị phụ mẫu của mình bán cho gánh xiếc giang hồ biểu diễn tạp kỹ, sau này dưới cơ duyên xảo hợp thì gặp sư phụ, rồi được ông ấy mang về đạo quán nuôi dưỡng.
Mà ta là đứa trẻ thứ ba được ông ấy thu nhận, sau ta còn có rất nhiều những đứa trẻ sở hữu dị năng khác cũng được nhận nuôi, đạo quán của chúng ta trở thành một chỗ thu nhận như vậy đấy.
Sư phụ là quan chủ của Thiên Nguyên Quan, trong đời có ba sở thích lớn: thưởng rượu ngon, thu dưỡng hài tử và bắt quỷ luyện đan.
Hai cái đầu tiên, ông ấy làm được dễ như trở bàn tay.
Nhưng cái thứ ba thì... giờ ông ấy luôn ở trong đạo quán quanh năm để chiếu cố chúng ta, không xuống núi thì cũng chẳng bắt được quỷ.
Họa hoằn lắm mới có một vài con quỷ lạc đường mà chạy đến đạo quán của chúng ta, nhưng chúng đều là quỷ tốt thành ra sư phụ cũng không có cách nào xuống tay.
Thế là cái khó ló cái khôn, sư phụ ép đại sư huynh cùng nhị sư tỷ phải xuống núi, nói nghe cho mỹ miều thì là đi "lịch luyện", thật ra là lén lút giao nhiệm vụ cho hai người họ, mỗi người phải bắt được năm con quỷ, không bắt đủ số lượng thì đừng hòng mà về đạo quán.
Nhìn sư huynh với sư tỷ xuống núi đã nửa năm mà chẳng hề thấy có động tĩnh gì, nên người tiếp theo phải đi "lịch luyện" sẽ chính là ta rồi.
5.
Tiểu sư đệ xốc cái khăn trải trên hương án lên, nháy mắt là đã tìm thấy ta rồi.
- Tam sư tỷ, này là lúc nào rồi mà tỷ còn ăn uống, có khách quý tới đó!
Ta liếm liếm khóe miệng đầy dầu mỡ, nhìn Dương Liễu đang tủi thân ở bên cạnh, cười thầm trong lòng: "Hừm, muốn giật đồ của cô nãi nãi ta, còn non lắm!"
Sau đó, ta phủi phủi tay, vô cùng đắc ý mà nghênh ngang theo tiểu sư đệ đi gặp người được gọi là khách quý kia.
Khi đến sảnh tiếp khách, ta đã thấy một nam một nữ đang ngồi sẵn đó đợi mình rồi.
Ngay lúc vừa nhìn thấy họ, ta đã muốn quay người rời đi nhưng vừa mới có ý định thì sư phụ đã phát hiện ra rồi.
- Huyền Ngọc, mau tới gặp cha con cùng đích mẫu đi.
Ta đành bất đắc dĩ kêu: "Cha, phu nhân."
Cha thấy ta mồm mép bóng nhẫy, lông mày vốn đã nhíu sẵn giờ lại càng như xoắn lại thành một cục với nhau, chỉ lạnh lùng "ừ" một tiếng đáp lại.
Đích mẫu thấy vậy liền khẽ khàng kéo tay áo cha, sau đó tiến đến ôm lấy ta, bày ra dáng vẻ vô cùng hân hoan, nói thêm dăm ba câu, liền đề cập đến chuyện muốn đón ta về nhà.
Đích mẫu nói, nữ nhi của nàng ấy, cũng chính là đích tỷ của ta - Tô Vãn đã tìm được một người chồng ưng ý là tân khoa Trạng Nguyên, qua mấy tháng nữa sẽ tổ chức đại hôn.
Họ xót ta ở bên ngoài lẻ loi một thân một mình, bao năm vắng bóng ta ở nhà kia, họ lúc nào cũng khôn nguôi nhớ đến ta, vậy nên nhân dịp này tổ chức đại hôn cho Tô Vãn, họ muốn đón ta về nhà, để cả gia đình được đoàn viên!
Ai ôi, thương ta nhớ ta? Nhiều năm như vậy không đến tìm ta cũng chẳng hỏi thăm câu nào, vậy sao giờ lại đến thế? Có quỷ mới tin được lời mấy người nói!
Bọn họ lên đây chuyến này, mang theo rất nhiều vật quý hiếm đến dâng cho sư phụ, chắc hẳn họ đã nghe được tiếng tốt tham tài hám bảo của ông ấy rồi.
Sư phụ nhận lấy hết lễ vật, còn nháy mắt ra hiệu với ta, mau mau đồng ý trở về nhà với cha ngươi đi.
Ta cảm thấy thật bất đắc dĩ, chỉ hận rèn sắt không thành thép, không thể kh.oét hai mắt của sư phụ xuống được, đành phải miễn cưỡng đi theo hai người bọn họ trở về tướng phủ.
Trước khi đi, sư phụ vẫn còn không quên dặn dò ta: "Ngọc à, con nhất định phải nhớ kỹ nhé, nhất định phải bắt về cho vi sư hai con quỷ để luyện đan đấy!"