Chương 9 - Nhiệm Vụ Sinh Đôi Của Diêm Vương
Thì ra cuộc hôn nhân này, từ đầu đến cuối… chỉ là một nước cờ mà cha tôi đã tính toán kỹ lưỡng.
Cha tôi – Lâm Kiến Quốc – từng là một doanh nhân có chút tiếng tăm ở thủ đô.
Nhưng trong thời kỳ đặc biệt ấy, thành phần gia đình chúng tôi luôn là vấn đề nhạy cảm.
Dù sau này ông đã giao nộp toàn bộ tài sản, nhưng cái “mũ” đó vẫn như đám mây đen treo lơ lửng trên đầu nhà họ Lâm.
Ông đưa tôi đến vùng biên giới Tây Nam xa xôi này.
Ông cố hết sức gả tôi cho Lục Trưng – người mang chiến công hiển hách trong quân đội.
Không phải vì hạnh phúc của tôi.
Thứ ông cần… là cái tên Lục Trưng.
Là danh hiệu quân hôn.
Là một tấm lá chắn vững vàng để bảo vệ cho địa vị đang lung lay của nhà họ Lâm.
Còn tôi… chỉ là một món hàng trao đổi đắt giá nhất mà ông mang ra mặc cả.
Nực cười thay, tôi lại chẳng hề hay biết gì.
Tôi còn hớn hở vì sự “ngây thơ” của Lục Trưng, đắc ý vì mình “đánh sập” được tảng băng sống kia.
Ai ngờ, trong mắt anh, tôi chỉ là một người tiếp cận có mục đích, một nhân vật không sạch sẽ gì.
Những điều anh làm cho tôi… Sự dịu dàng, sự cưng chiều…
Lẽ nào tất cả chỉ là trách nhiệm của một quân nhân?
Hoặc là… một sự bù đắp cho ‘vật hy sinh’ như tôi?
Câu “Tôi yêu Vãn Ý, yêu rất nhiều”, là thật… hay chỉ là một cách diễn đạt mềm mỏng hơn khi từ chối cha tôi?
Nếu đúng vậy, thì tại sao anh không gửi thư đi?
Vì sao sau đó… lại thay đổi quyết định?
Vì sao không đề cập đến chuyện ly hôn nữa?
Hàng loạt câu hỏi như đàn sâu nhỏ gặm nhấm từng góc não tôi. Tâm trí rối như tơ vò.
“Tách…”
Một giọt nước mắt rơi xuống, không kịp ngăn lại, thấm ướt tờ thư, làm nhòe đi nét mực cứng cáp kia.
Tôi choàng tỉnh.
Luống cuống lau nước mắt, gấp lại bức thư, nhét vào phong bì.
Rồi đặt lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tôi không thể để anh biết là mình đã đọc được bức thư đó.
Ít nhất là… bây giờ chưa thể.
Tôi cần thời gian.
Cần bình tĩnh.
Cần nghĩ cho thật kỹ về tất cả mọi chuyện.
Chiều muộn, Lục Trưng trở về.
Vẫn là dáng vẻ quen thuộc, tươi cười rạng rỡ, tay còn xách theo một con gà rừng đã làm sạch.
“Vãn Ý, xem anh mang gì ngon cho em này!
Hôm nay chú Vương bên bếp dạy anh làm món gà nướng đất sét đấy, đảm bảo ăn là mê luôn!”
Anh hớn hở đi thẳng vào bếp, hoàn toàn không nhận ra sự khác thường trong thái độ của tôi.
Tôi ngồi trên sofa, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của anh, trong lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc.
Người đàn ông trước mắt tôi… Có còn là Lục Trưng mà tôi yêu không?
Giữa chúng tôi, ngăn cách nhau…
Là một bức thư, hay là một hố sâu mang tên “toan tính” mà không cách nào vượt qua?
08
Tối hôm đó, món gà nướng rất ngon.
Nhưng tôi lại chẳng thấy vị gì cả.
Lục Trưng nhanh chóng nhận ra sự lạ.
“Em sao vậy?”
Anh đặt đũa xuống, lo lắng nhìn tôi.
“Không hợp khẩu vị à?”
Tôi lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười còn tệ hơn khóc:
“Không đâu, ngon lắm.
Chỉ là… hôm nay ở bệnh viện có ca mổ hơi căng, nên mệt chút.”
Anh không nghi ngờ.
Chỉ dịu dàng gắp cho tôi một miếng đùi gà:
“Mệt thì ăn nhiều vào.
Mai để anh xin phép lãnh đạo, cho em nghỉ một hôm.”
“Không cần đâu.” Tôi cúi đầu, gẩy cơm trong bát.
“Em ổn.”
Tôi không dám nhìn vào mắt anh.
Tôi sợ… từ ánh mắt đó, anh sẽ đọc ra được cơn giông bão đang cuộn trào trong lòng tôi.
Tối đó đi ngủ, anh như thường lệ, vòng tay ôm tôi từ phía sau.
Lồng ngực ấm nóng dán chặt vào lưng tôi. Cánh tay rắn chắc quấn lấy eo tôi, mang lại cảm giác an toàn quen thuộc.
Nhưng lòng tôi… lại lạnh như ngâm trong nước đá.
“Vãn Ý.”
Anh thì thầm bên tai tôi.
“Em có tâm sự à?”
Cơ thể tôi cứng lại.
“Không có.”
Tôi nhắm mắt, giọng trầm thấp.
Anh im lặng vài giây, rồi thở dài một tiếng, siết tôi chặt hơn:
“Nếu có gì, nhất định phải nói với anh. Đừng tự mình chịu đựng.”
Anh càng dịu dàng, tôi lại càng thấy đau lòng.
Tôi muốn quay người lại, muốn hét lên mà hỏi anh.
Hỏi anh, rốt cuộc bức thư đó là gì?
Hỏi anh có phải ngay từ đầu đã xem thường tôi, xem thường gia đình tôi?
Hỏi anh, rốt cuộc đối với tôi — có bao nhiêu phần là thật lòng, bao nhiêu phần là áy náy?
Nhưng tôi không dám mở miệng.
Tôi sợ…