Chương 3 - Nhiệm Vụ Ly Hôn Đặc Biệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Vãn Thu…”

“Còn chuyện phân chia tài sản, tôi cũng tính kỹ rồi. Nhà để cho anh, tiền gửi ngân hàng để cho tôi. Như vậy là công bằng.”

Bên ngoài bỗng im lặng.

Một lúc sau, giọng Thẩm Chí Quốc khàn khàn vang lên:

“Em… em thật sự tuyệt tình vậy sao?”

“Không phải tuyệt tình, mà là tỉnh táo.” Tôi đứng dậy, đi đến trước cửa, lạnh lùng nói qua tấm cửa gỗ: “Thẩm Chí Quốc, cảm ơn anh đã giúp tôi nhìn rõ sự thật. Từ nay về sau, cầu ai nấy đi, đường ai nấy bước.”

“Anh sẽ không bỏ cuộc đâu!” Giọng anh ta mang theo uy hiếp. “Vãn Thu, đừng tưởng rời bỏ anh thì em có thể sống tốt!”

Tôi bật cười khinh bỉ: “Tôi sống thế nào, chẳng liên quan gì đến anh. Ngược lại, anh nên lo mà giữ cho tốt ‘nhiệm vụ đặc biệt’ của anh đi.”

Nói xong, tôi quay lại sân, bình thản tiếp tục nhặt rau.

Bên ngoài, tiếng bước chân dần xa, cuối cùng anh ta cũng đi.

Mẹ nhìn tôi với gương mặt bình thản ấy, không nhịn được hỏi:

“Vãn Thu, con thật sự không hối hận?”

“Hối hận gì chứ?” Tôi mỉm cười, ánh mắt sáng rõ. “Má, chưa bao giờ con thấy mình tỉnh táo đến thế.”

Đúng vậy, từ khi sống lại, tôi như vừa tháo bỏ một xiềng xích nặng nề. Những ký ức đau khổ của kiếp trước, giờ nhìn lại, tất cả đều là tài sản quý giá.

“Vậy… con thật sự định đi làm ăn?”

“Tất nhiên rồi.” Ánh mắt tôi sáng lên. “Má, má có nhớ căn phòng trống ở sau vườn nhà mình không? Con muốn sửa lại thành xưởng nhỏ, tự tay thiết kế quần áo.”

Mẹ tôi sững sờ: “Con… còn biết thiết kế quần áo nữa sao?”

Tôi gật đầu. Sau khi ly hôn ở kiếp trước, để mưu sinh tôi đã học đủ thứ, trong đó có cả thiết kế thời trang. Giờ tất cả kỹ năng ấy đều có thể dùng đến.

“Má, cho con một năm.” Tôi nói nghiêm túc. “Một năm sau, con sẽ cho mọi người thấy, không có Thẩm Chí Quốc, con – Lâm Vãn Thu – vẫn sống thật tốt!”

Mẹ nhìn vào ánh mắt kiên định của tôi, trong lòng bất giác dấy lên niềm xúc động.

Có lẽ, sự thay đổi này… chưa chắc đã là chuyện xấu.

Chương 3

Sáng hôm sau, tôi mặc một chiếc áo khoác xanh sạch sẽ, buộc gọn tóc đuôi ngựa, đúng giờ có mặt ở cổng Cục Dân Chính.

Thẩm Chí Quốc đã đứng đó chờ sẵn, sắc mặt u ám như trời sắp mưa.

“Em thật sự muốn làm vậy sao?” Anh ta hỏi lần cuối.

“Đừng nói nhảm nữa, làm thủ tục đi.” Tôi rút hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn ra. “Thời gian của tôi rất quý.”

Nhìn hành động dứt khoát ấy, trong lòng Thẩm Chí Quốc chợt dấy lên cảm giác xa lạ. Đây… còn là người vợ từng sáng sớm là ủi áo quần cho anh, tối muộn chờ cơm canh nóng hổi cho anh sao?

Thủ tục ly hôn diễn ra bất ngờ nhanh chóng.

Nhân viên chỉ hỏi vài câu theo lệ, xác nhận hai bên đều đồng ý, rồi nhanh chóng làm xong giấy tờ.

Khoảnh khắc cầm tờ giấy ly hôn trên tay, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm chưa từng có.

Kiếp trước, tôi bị Thẩm Chí Quốc dày vò suốt ba năm. Kiếp này, cuối cùng cũng được giải thoát.

“Vãn Thu…” Anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng tôi đã cắt ngang.

“Đồng chí Thẩm, giờ chúng ta đã là người xa lạ.” Tôi cất giấy ly hôn, quay lưng bỏ đi. “Chúc anh nhiệm vụ suôn sẻ.”

Bước ra khỏi Cục Dân Chính, tôi đi thẳng tới ngân hàng.

Tôi nhớ rõ, Thẩm Chí Quốc gửi toàn bộ tiền tiết kiệm ở Ngân hàng Công Thương, sổ tiết kiệm thì giấu sau tủ sách trong nhà. Hôm qua lúc dọn đồ, tôi đã tiện tay lấy đi.

Trong ngân hàng, nhân viên nhìn con số trên sổ mà sững người.

“Đồng chí, cô muốn rút hết ạ?”

“Đúng, tất cả.”

Ba nghìn tám trăm đồng! Năm 1975, đây quả thật là một con số khổng lồ. Lương công nhân bình thường chỉ hai ba chục đồng một tháng, số tiền này đủ để một người sống cả chục năm.

Thẩm Chí Quốc mấy năm qua đúng là tích góp không ít, nhưng cuối cùng… lại rơi hết vào tay tôi.

Cầm tiền trong tay, tâm trạng tôi vô cùng sảng khoái, hăm hở trở về nhà.

Trong sân, mẹ đang phơi đồ, thấy tôi xách theo một túi căng phồng, tò mò hỏi:

“Vãn Thu, cái gì vậy?”

“Tiền.” Tôi đáp gọn. “Vốn khởi nghiệp của con.”

“Bao nhiêu?”

“Ba nghìn tám trăm.”

Mẹ tôi run tay, chiếc áo rơi thẳng xuống đất: “Ba… bao nhiêu cơ?”

“Ba nghìn tám trăm đồng.” Tôi lặp lại. “Toàn bộ tiền tích cóp bao năm của Thẩm Chí Quốc.”

Mắt mẹ tôi tối sầm, suýt nữa ngất xỉu.

Ba nghìn tám trăm đồng! Bà và cha tôi làm lụng cả đời, tiền tiết kiệm chưa tới hai trăm. Con gái vừa ra tay một cái đã là ba nghìn tám trăm – đúng là con số trên trời.

“Tiền này… con lấy bằng cách nào?”

“Hợp pháp.” Tôi cười nhẹ. “Má, đây là phần con đáng được hưởng. Giờ có vốn rồi, con sẽ làm nên chuyện lớn.”

Mẹ phải hít sâu mấy lần mới trấn tĩnh lại, vội nắm chặt tay tôi:

“Vãn Thu, con tuyệt đối đừng tiêu bừa nhé! Số tiền này đủ cho cả nhà ta sống bao nhiêu năm rồi!”

“Má yên tâm, con biết chừng mực.” Tôi vỗ nhẹ tay bà. “Tin con đi, chẳng bao lâu nữa, số tiền này sẽ sinh ra nhiều hơn nữa.”

Chiều hôm đó, tôi ra ngoài tìm địa điểm mở cửa hàng.

Điều kiện là vị trí phải đẹp, giá thuê không quá cao.

Sau khi đi một vòng khắp phố lớn, cuối cùng tôi để mắt tới một cửa tiệm trên con phố cũ sắp giải tỏa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)