Chương 10 - Nhiệm Vụ Ly Hôn Đặc Biệt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Những lời ấy đánh trúng nỗi đau của Thẩm Chí Quốc.

Đúng vậy, khi thấy tôi giờ đây thành công, trong lòng hắn chỉ toàn là bất mãn.

Một người đàn bà từng bị hắn vứt bỏ,tại sao lại có thể sống tốt hơn hắn?

“Dù sao thì chúng ta cũng từng là vợ chồng.”

Hắn cố đánh vào tình cảm.

“Ba năm tình nghĩa, chẳng lẽ không đáng một chút nào sao?”

“Ba năm tình nghĩa?” Tôi cười đến chảy cả nước mắt.

“Thẩm Chí Quốc, trong ba năm đó, anh đã từng thật lòng với tôi chưa?

Anh đã từng tôn trọng tôi chưa?

Trong mắt anh, tôi chỉ là một con bé bảo mẫu lo cơm nước giặt giũ cho anh mà thôi!”

“Tôi không có…”

“Anh có!” Tôi cắt ngang.

“Anh chưa từng hỏi tôi nghĩ gì, chưa từng quan tâm cảm nhận của tôi.

Trong đầu anh, tôi sinh ra là để giặt giũ, nấu cơm, ngồi chờ anh về ăn. Đó mới là ‘giá trị tồn tại của tôi!”

Lời tôi khiến hắn sững lại.

Nghĩ kỹ lại, hình như đúng là thế thật.

Ba năm qua hắn coi tôi là điều đương nhiên, chưa bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi.

“Bây giờ tôi có sự nghiệp, có quyền lựa chọn cho riêng mình, thì anh chịu không nổi.”

Tôi tiếp tục nói.

“Anh muốn tái hôn, không phải vì yêu tôi, mà vì khát khao kiểm soát.

Anh chỉ muốn tôi quay lại làm người phụ nữ xoay quanh anh, không có tiếng nói, không có tự do.”

Những lời ấy quá chính xác, khiến hắn hoàn toàn cứng họng.

“Vãn Thu…”

“Đủ rồi!” Tôi cắt ngang, giọng sắc lạnh.

“Thẩm Chí Quốc, tôi nói lần cuối, giữa chúng ta không thể nào tái hôn. Anh nên từ bỏ đi!”

“Tôi sẽ không bỏ cuộc! Cô là vợ tôi!” Hắn gấp gáp.

“Là vợ cũ.” Tôi chỉnh lại. “Chúng ta đã ly hôn. Trên pháp luật, không còn bất kỳ quan hệ nào.”

“Pháp luật tính gì? Về tình cảm, chúng ta vẫn là vợ chồng!” Hắn cãi chày cãi cối.

“Tình cảm?” Tôi cười nhạt. “Thẩm Chí Quốc, anh có xứng để nói hai chữ ‘tình cảm’ không?”

Đúng lúc đó, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Tần Vũ Hà ra mở cửa, thì Lý Kiến Hoa bước vào, tay cầm một bó hoa.

“Lâm tổng, tôi đến… à…” Anh ta thoáng sững người khi thấy không khí trong phòng.

“Xin lỗi, tôi có làm phiền không?”

“Không đâu.” Tôi lập tức bước lên đón. “Lý giám đốc, chào mừng anh đến.”

Thẩm Chí Quốc vừa thấy Lý Kiến Hoa, mắt lập tức bốc lửa.

“Anh chính là Lý Kiến Hoa?” Giọng hắn lạnh băng.

Lý Kiến Hoa hơi khó hiểu: “Còn anh là…?”

“Tôi là chồng của Lâm Vãn Thu!” Hắn nghiến răng.

“Là chồng cũ.” Tôi lập tức chỉnh lại. “Chúng tôi đã ly hôn rồi.”

Lý Kiến Hoa lúc này mới hiểu, trong lòng lập tức sinh cảnh giác.

Anh ta cảm nhận rõ sự thù địch từ phía Thẩm Chí Quốc.

“Ra vậy.” Lý Kiến Hoa khách khí. “Thế thì có lẽ tôi không nên đến?”

“Anh nên đến.” Tôi đi đến bên cạnh anh ấy.

“Lý giám đốc, chuyện lần trước anh nói, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”

Tim Thẩm Chí Quốc siết chặt. “Chuyện gì?”

Tôi không buồn nhìn hắn, chỉ mỉm cười với Lý Kiến Hoa. “Tôi đồng ý thử với anh.”

Câu nói như một quả bom, nổ tung trong thế giới của Thẩm Chí Quốc.

“Lâm Vãn Thu!” Hắn gào lên, hoàn toàn mất kiểm soát.

“Cô không thể như vậy! Cô không thể ở bên hắn!”

“Tại sao lại không thể?” Tôi phản bác.

“Tôi bây giờ là người tự do, có quyền chọn bất kỳ ai.”

“Vì cô là đàn bà của tôi!” Mắt hắn đỏ ngầu.

Câu này quá đáng đến mức không chỉ tôi phẫn nộ, mà ngay cả Lý Kiến Hoa cũng cau mày.

“Ngài đây, xin chú ý lời nói.”

Lý Kiến Hoa bước lên chắn trước mặt tôi.

“Lâm tổng là một cá nhân độc lập, không phải vật sở hữu của bất kỳ ai.”

“Câm miệng!” Thẩm Chí Quốc chỉ thẳng vào anh ta.

“Ở đây không đến lượt anh nói!”

“Đủ rồi!” Tôi hoàn toàn bùng nổ.

“Thẩm Chí Quốc, anh cút ngay cho tôi!”

“Tôi không đi!” Hắn trừng trừng nhìn Lý Kiến Hoa.

“Tôi muốn xem rốt cuộc người đàn ông này có gì tốt!”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)