Chương 2 - Nhẹ Nhàng Một Dao

8
Đến cuối ngày, anh ấy đích thân đưa tôi ra ngoài.

Suốt chặng đường anh đều im lặng.

Tôi đã đi rất xa mà vẫn còn có thể nghe thấy tiếng ném đồ đạc và tiếng mắng chửi đầy giận dữ của những đám người đó.

Nhưng đó là tay sai của hắn, chắc là không bị ném làm mồi cho cá ăn đâu.

Tôi lại cảm thấy bọn chúng đánh bừa mà lại trúng, thành ra giúp sức tôi một tay.

Cuối cùng trước khi đi, tôi "vô tình" đánh rơi túi thơm hoa oải hương đó ở dưới mép giường.

......

Những ngày tới đến tiệm bán hoa, mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ.

Cho đến hôm đó, Giang Cảnh Sâm mặt mũi bầm dập, thở hổn hển chạy đến tìm tôi.

Ra ngoài không xem ngày, gặp phải Lương Vũ Nghiêu lúc hắn đang hẹn hò, không nói lời nào đã vội vàng chạy tới đánh người.

"Giờ thì em vui rồi đấy!" Giang Cảnh Sâm vừa thở vừa tức giận.

Tôi luộc một quả trứng thoa lên mặt hắn, mỉm cười gật đầu: "Thành công nhỏ trong kế hoạch! Tất nhiên là tôi vui rồi!"
Giang Cảnh Sâm bị sưng một mắt, tỏ vẻ không hiểu được.

Lương Vũ Nghiêu nhìn thấy Giang Cảnh Sâm hẹn hò với một cô gái khác nên tức giận đánh hắn, bảo hắn sau này thành thật hơn đi.

Vì anh tưởng rằng tôi thích Giang Cảnh Sâm nên đứng ra bảo vệ tôi.

Trên thực tế, trong kế hoạch của tôi với Giang Cảnh Sâm, hắn không hề nhàn rỗi.

Hắn vẫn luôn bí mật theo đuổi Thẩm Vân Sanh, đứa con gái độc nhất của giám đốc Thẩm Sở Thương mại.

Sở dĩ phải thực hiện trong bí mật, bởi vì hắn là tên ăn chơi đàn đúm có tiếng, cho dù giám đốc Thẩm có đứng trên đường lớn ngẫu nhiên gả con gái mình đi, thì cũng sẽ không gả con gái mình cho hắn.

Còn là vì để ngăn chặn đám anh em chú bác Giang gia làm hỏng chuyện.

Nếu danh tính đứa con rể của giám đốc Sở Thương mại được xác nhận, cũng đủ để khiến cho Giang gia hỗn loạn trong một thời gian.

May sao, Giang Cảnh Sâm được sinh ra với một làn da đẹp như minh tinh màn bạc, lại còn quen với việc nói lời dỗ ngon dỗ ngọt để khiến cho các cô gái vui vẻ.

Hắn nhanh chóng chiếm được trái tim của Thẩm Vân Sanh, bắt đầu yêu đương thầm kín, dăm ba bữa lại hẹn hò một lần.

Địa điểm hẹn hò chủ yếu là ở vùng ngoại ô, tương đối kín đáo, vẫn chưa xảy ra chuyện rắc rối gì.

Mối quan hệ giữa hai người ổn định, còn đang chờ đợi thời điểm thích hợp để công khai, nhưng không ngờ lại đụng phải Lương Vũ Nghiêu.

Giang Cảnh Sâm kêu lên trong đau đớn.

Tôi nhẹ nhàng nói với hắn: "Vậy nhân cơ hội này công khai mối quan hệ của anh với Thẩm Vân Sanh đi."

Hắn kinh ngạc lập tức đứng dậy: "Bây giờ?”

"Chính là bây giờ." Tôi dúi quả trứng vào tay hắn: "Chuẩn bị đón nhận cơn giông tố đi, thiếu gia của tôi."

Hắn hé miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

9
Kể từ khi Giang Cảnh Sâm công bố mối quan hệ với Thẩm Vân Sanh xong thì bận túi bụi.

Thẩm Vân Sanh một thì khóc, hai thì gây chuyện, ba thì muốn thắt cổ tự tử, cho rằng đó là Giang Cảnh Sâm.

Giám đốc Thẩm hết cách, ông đành chấp nhận số phận của mình, bắt đầu cất nhắc tới Giang Cảnh Sâm.

Sự biến chuyển này đã dâng lên sóng to gió lớn trong Giang gia.

Lão già nắm quyền Giang gia bắt đầu coi trọng đứa cháu trai không ra hồn này, anh chị chú bác khác bắt đầu tạt axit pantothenic để gây trở ngại……

Mặc dù rắc rối liên miên, cuối cùng hai gia đình cũng đính hôn suôn sẻ.

Ai cũng đều nghĩ rằng tôi sẽ rất đau lòng, nhưng thực ra là tôi bận tới tối tăm mặt mày, thậm chí còn phải thuê thêm vài người làm làm ông chủ nhỏ.

Bởi vì tất cả các đơn đặt hoa trong tiệc đính hôn của Giang Cảnh Sâm đều thuộc về tôi.

Để chuẩn bị từng ấy hoa, tôi bận tới không kể ngày đêm, ngay cả cơm cũng không kịp ăn, mắt thường còn có thể nhìn thấy tôi gầy xọp hẳn đi.

Buổi tiệc được tổ chức trên một con tàu du lịch xa hoa trên bờ biển, hoa tươi rất dễ héo đi, nên nếu làm sớm quá thì sẽ không được tươi.

Vì thế, tôi chỉ có thể trang trí chúng suốt đêm trước khi diễn ra bữa tiệc.

Giang Cảnh Sâm nói tới giúp tôi, người đã tới rồi nhưng chẳng nói một lời, mà lại đứng ngơ ngác giữa đại sảnh như người mất hồn.

Lúc tôi ôm một bó hoa đi ngang qua hắn, hắn đột nhiên túm lấy tôi, ngơ ngác nói: "Tôi thực sự muốn đính hôn sao? Một khi đã đính hôn thì sẽ..."

"Sợ à?" Tôi còn chẳng đợi hắn nói xong.

"Sợ cái gì!" Hắn lập tức buông tay tôi, kiêu ngạo ưỡn ngực: "Ai chùn bước thì người đó là chó con."

Tốt lắm, tên đã bắn ra khỏi cung thì không thể quay đầu lại, ai chùn bước thì người đó là chó con.

10
Lúc bầu trời phương Đông bắt đầu chạng vạng sáng, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành.

Trả tiền công cho mấy người làm xong, tôi bảo họ quay về nghỉ ngơi trước đi.

Tôi làm xong công việc rồi nên đang định về nhà ngủ.

Không ngờ lúc sắp xuống tàu thì gặp phải một rắc rối không to cũng chẳng nhỏ.

Con trai của bác cả Giang Cảnh Sâm, Giang Cảnh Minh.

Trước đây khi thấy tôi và Giang Cảnh Sâm thân thiết, có lần hắn tìm tới chỗ của tôi, nói tôi mơ mộng hão huyền, chim sẻ mà muốn bay lên làm phượng hoàng.

Cũng vì chuyện này mà Giang Cảnh Sâm đánh nhau với hắn.

Thật không ngờ vào lúc này hắn lại tới đây, hắn nói người lớn trong nhà sắp xếp để hắn đến xem địa điểm tổ chức trước.

Nhưng tên đàn ông đó lại đi thẳng đến chỗ tôi, hành động quái gở, mồm mép thì liến thoắng.

Được một lúc thì hắn nói tôi phải chịu sỉ nhục để trang trí tiệc đính hôn cho người yêu, người còn mỏng hơn cả hoa cúc, ngay sau đó hắn mắng Giang Cảnh Sâm là loại người không ra gì, không biết thương hoa tiếc ngọc.

Cuối cùng trở về chủ đề chính: "Nếu tôi nói với cô là đừng nhớ nhung hắn nữa, hãy theo tôi đi, tôi sẽ là người thấy đau lòng nhất."

Hắn vừa nói vừa kéo tôi đi.

Tôi đành phải chạy đến hàng rào.

Từ trên lan can nhìn xuống, rạng sáng làn nước biển đen kịt vỗ vào thân tàu, vô hạn vô biên giống như một con quái vật sẵn sàng nuốt chửng thứ gì đó bất cứ lúc nào.

Giang Cảnh Minh thấy tôi lùi về phía hàng rào, cho rằng tôi đã đi tới bước đường cùng.

Mở miệng ra là nói những lời vô nghĩa, hắn dang rộng vòng tay chuẩn bị nhào tới.

Tôi khẽ thở dài ôm chặt chiếc áo khoác còn chưa kịp mặc vào.

Chỉ thấy người ta dậy sớm để vội vã đi chợ, chứ chưa bao giờ thấy người ta dậy sớm để tự tìm đường chết cả.

Khi hắn còn cách tôi khoảng một bước, Giang Cảnh Minh đột nhiên khịt mũi rồi chợt dừng lại.

Vẻ mặt hắn đau đớn dữ tợn, đôi mắt mở to đầy sợ hãi và ngờ vực, gian nan nhìn về phía sau.

Đó là một dáng người cao lớn, chạng vạng sáng sớm nên không thể nhìn rõ mặt mũi, nhưng hơi thở xung quanh người đàn ông đó khiến người khác cảm thấy sợ sệt.

Giang Cảnh Minh há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được.

Người đàn ông kia nhẹ nhàng giơ tay lên, một người đàn ông trưởng thành như Giang Cảnh Minh lại nhẹ nhàng bay từ trên lan can xuống giống như một món đồ.

Nếu rơi vào cái miệng đẫm máu của con quái vật há ra bất cứ lúc nào, thì ngay lập tức sẽ bị nuốt chửng sạch sẽ.

Nếu như không phải có vài vệt máu rơi trên mặt đất, thì thật giống như chưa xảy ra chuyện gì hết.

Tôi dựa người vào lan can, lúc yếu ớt sắp ngã xuống.
Người đàn ông đó lao tới ôm lấy tôi.

Anh nhét tôi vào trong lớp áo khoác, cài chặt khoá áo lại, anh vỗ nhẹ vào lưng tôi bảo tôi đừng sợ.
Sợ sao?

Tôi thừa biết mấy ngày này anh vẫn đi theo tôi không gần cũng không xa, làm sao tôi có thể sợ được?

Tôi cố gắng thoát khỏi vòng tay anh, nhưng anh càng ôm chặt tôi hơn, thì thầm vào tai tôi. "Tôi sẽ không bao giờ để em đi nữa."

Tôi thực sự đã chờ đợi câu này rất lâu rồi.

Nhưng tôi không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên sững sờ nhìn anh, để những giọt lệ đã tích tụ ở trong mắt tôi từ lâu chầm chậm rơi xuống.

Nó chảy thẳng vào trái tim anh.

Mắt anh tối sầm lại, anh ấn tôi vào lan can hôn điên cuồng.

Trời ngày càng lên cao, những con sóng dập dờn vẫn vỗ vào thân tàu.

Tôi tự nhủ với mình rằng đây chỉ mới bắt đầu thôi, nhất định phải kiên nhẫn...

11
Môi lưỡi dây dưa cuối cùng cũng tách ra, tôi rúc vào ngực anh tự cười nhạo mình: "Rốt cuộc là em ... đã thoát khỏi miệng cọp rồi, nhưng lại chui vào hang sói à?"

“Đúng thế, em không thể nào thoát khỏi hang sói này đâu." Anh rũ mắt xuống nhìn tôi, trông rất lạnh lùng.

Nhưng được chốc lát thì anh lại xoa mặt tôi, giễu cợt nói: "Em có biết rằng vua sói hung ác tàn nhẫn nhất trong rừng rậm cũng chỉ có duy nhất một người bạn đời không?"

......

"Kể cả đó là vua sói, thì cũng có thể có điểm yếu."

Lúc anh nói điều này, nó thực sự xuất phát từ tận đáy lòng anh, dịu dàng thâm tình không thể tưởng tượng nổi.

Tình yêu thực sự là một thứ thuốc mê có thể khiến một con quỷ giết người không chớp mắt nói ra được những lời rung động lòng người nhất.

Tôi có thể làm gì nữa đây?

Tôi chỉ đành làm một người phụ nữ nhỏ nhắn kinh ngạc, xúc động đến rơi nước mắt vì sung sướng, rồi ngoan ngoãn đầu hàng trước tình yêu mãnh liệt của "Vua sói".

Lương Vũ Nghiêu rất hài lòng, có vẻ như hết thảy mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Tôi cũng rất vừa lòng.

Bởi vì anh lại thật sự tuyên bố với mọi người sau lễ đính hôn của Giang Cảnh Sâm rằng ngày mười sáu tháng sau sẽ là ngày lành tháng tốt và anh sẽ kết hôn.

Đây đúng thật là vượt quá tốc độ nhiệm vụ cần phải hoàn thành.

Điều duy nhất không hoàn hảo là ly rượu vang đỏ trong tay Giang Cảnh Sâm vang lên tiếng "choang" vỡ vụn trên mặt đất.
Cũng may là ánh mắt của mọi người ở đây đều đổ dồn vào Lương Vũ Nghiêu, nên không ai để ý tới.

Tôi trơ mắt nhìn quan chức của nửa thành phố này đến chúc mừng anh, nhưng tôi chỉ thấy điều đó thật nực cười.

Mượn hào quang của anh, con chim sẻ hoang ngày trước là tôi đây còn bị chế giễu là mơ mộng hão huyền muốn trèo cao, đột nhiên lại được khen tớt vút lên tận trời.

Ngay cả lão già họ Giang mắt cao hơn đầu cũng hạ mình tới gần tôi, mỉm cười lấy lòng: "Tôi thấy Uông tiểu thư rất ưa nhìn đấy."

Đây là lời xã giao thông thường.

Nhưng đôi khi chính những lời nói tưởng chừng như chung chung nhất lại bộc lộ ra đúng sự thật.

Chưa gặp bao giờ mà lại trông quen quen, hay là do duyên trời sắp đặt, hay là do oan gia ngõ hẹp.

Xin lỗi nhé, lão già.

Đứng trước mặt các người vào lúc này, chính là oan gia ngõ hẹp của Giang gia các người...

12
Thủ đoạn của lão Giang khi còn trẻ ngang ngửa với Lương Vũ Nghiêu, ông ta làm không ít chuyện thất đức.

Vì để giành được công việc kinh doanh mà không ngần ngại khiến cho đối thủ tan nhà nát cửa.

Suốt đời này tôi sẽ không thể nào quên được làn khói dày đặc lúc ấy khiến tôi nghẹt thở trong giấc ngủ, hai vợ chồng người làm chú Uông liều mạng cõng tôi chạy ra ngoài.

Họ bịt mắt tôi lại để tôi không phải chứng kiến.

Nhưng mà tôi biết, tòa nhà theo phong cách phương Tây màu trắng sữa ấy đã sớm chìm trong biển lửa, tất cả những người thân yêu nhất của tôi đang ở trong đó...

Sau đó, tôi đổi thành họ Uông, trở thành con gái của nhà họ Uông.

Lúc còn bé tôi vẫn luôn nghĩ rằng, vào một ngày nào đó tôi sẽ quang minh chính đại trả thù Giang gia và đoạt lại tất cả những gì thuộc về tôi.

Về sau tôi mới dần dần nhận ra rằng, chỉ dựa vào một mình tôi thì ngay cả khi tôi có bắt đầu làm một con vượn không ăn không uống, chỉ biết bạt mạng để kiếm tiền, thì tôi cũng không cách nào kiếm đủ được một phần trăm nghìn tài sản của Giang gia.

Còn chưa nói đến báo thù một cách quang minh chính đại.

Vì thế mà tôi bắt đầu suy nghĩ đến con đường khác.

Ban đầu tôi muốn lợi dụng Giang Cảnh Sâm để làm chút gì đó thôi.

Sau đó, cái đồ thất đức Lương Vũ Nghiêu này đã giế.t chết anh trai Uông nhà tôi, tôi chợt nảy ra kế hoạch khiến bọn họ chó cắn chó.

Và vốn liếng duy nhất của tôi, chính là bản thân tôi...

Cho nên kết hôn với Lương Vũ Nghiêu thì có là gì?

Đây là trường hợp không nỡ bỏ con sao bắt được sói.

Tôi giống như mọi cô dâu sắp kết hôn khác, đang hăng hái chuẩn bị cho lễ cưới.

Dù lớn hay nhỏ thì mọi việc đều phải tự làm lấy.

Khi có thời gian rảnh, tôi tới tiệm hoa tổ chức đợt giảm giá thanh lý.

Trừ bà chủ không bán ra, thì mọi thứ khác đều bán.

Bán hết thì đóng cửa.

Tiệm hoa này không cần phải mở lại nữa, nhưng kế hoạch trả thù của tôi sẽ chính thức được bắt đầu.

13
Sau khi Lương Vũ Nghiêu tuyên bố kết hôn, tôi thấy đầu óc Giang Cảnh Sâm không được tỉnh táo cho lắm.

Vậy mà hắn lại muốn tôi bỏ trốn với hắn, nói là không làm thiếu gia nhà giàu nữa, tài sản cũng không cần nữa, hắn chỉ muốn đến một nơi mà không ai biết tới chúng tôi và bắt đầu một cuộc sống mới.

Chắc là điên rồi.

Sau khi Giang Cảnh Minh mất tích, người nhà họ Giang sốt ruột tới mức dán thông báo tìm người mất tích khắp thành phố.
Tôi thổi chút gió ra ngoài, thì trong phòng chính đã có người lập tức bịa đặt tội danh tống Giang Cảnh Sâm vào phòng điều tra.

Tốt lắm, hắn cần phải tới nơi thế này để đầu óc tỉnh táo lại, rồi sau đó mới hiểu rõ rốt cuộc là mình muốn cái gì!

Nếu không ngộ nhỡ lại chọc Lương Vũ Nghiêu tức giận, bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn, thế thì kế hoạch sau đó của tôi sẽ khó mà thực hiện được.

Bây giờ thì ổn rồi, tôi có thể chuyên tâm vào chuyện kết hôn, đợi đến khi đầu óc hắn tỉnh táo lại, thì sẽ lại nghĩ cách vớt hắn ra ngoài, bắt đầu chính thức làm việc!

Nào có ngờ Lương Vũ Nghiêu lại cười trên nỗi đau của người khác, dường như còn lơ đãng nhấn mạnh: "Chuyện này không liên quan đến anh!"

Xem ra làm nhiều điều xấu quá rồi, bản thân cũng sẽ cảm thấy chột dạ.

Tất nhiên là tôi chọn "tin tưởng" anh vô điều kiện!

Không có biến số duy nhất là Giang Cảnh Sâm, buổi hôn lễ diễn ra suôn sẻ.

Suy cho cùng, miễn là không bị điên, ai lại dám đi gây phiền phức cho Lương Vũ Nghiêu?

Tôi thuận lợi hoàn tất thay đổi danh phận trở thành bà Lương.

......

Đây cũng không phải là công việc thoải mái gì, cơ thể Lương Vũ Nghiêu mạnh mẽ cường tráng cũng bị tình yêu làm cho quay cuồng.

Tôi đã trải qua một đêm thật vất vả.

Tuy nhiên, nếu nghĩ từ góc độ khác, tôi cũng là người trưởng thành, tôi nên tận dụng nó một cách tốt nhất.

Ngày hôm sau, Lương Vũ Nghiêu ra ngoài làm việc.

Tôi ở nhà nghỉ ngơi, tôi luôn cảm thấy tiếng thì thầm bên tai tôi không được sạch sẽ cho lắm.

Trong biệt thự nhà họ Lương có rất nhiều người giúp việc, tôi luôn có thể nghe thấy mấy người giúp việc đang khua môi múa mép.

Hóa ra trong mắt bọn họ, Lương Vũ Nghiêu giống như vị thần độc ác nhưng vẫn được yêu thích, một tôi không có gia thế, hai tôi không có bối cảnh, họ cảm thấy cưới tôi sẽ thiệt thòi.

Một cô gái căm ghét nói: "Cứ chờ xem, ngài ấy chơi chán rồi chắc chắn sẽ ném cô ta xuống sông Hoàng Phố."

Điều này thú vị đấy chứ.

Vào buổi tối, tôi nhìn đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, quay lại hỏi người quản gia. "Sao không đợi anh ấy trở về rồi mới mang thức ăn lên?"

Ông ta thản nhiên nói: “Ngài ấy bận, buổi tối có buổi xã giao nên bình thường không về ăn."
"Anh ấy nói với ông rồi sao?"

"Không có."

Tôi nhàn nhạt liếc ông ta, đi thẳng đến bên cạnh điện thoại, bấm số điện thoại văn phòng của Lương Vũ Nghiêu.

Có lẽ là anh không ngờ được tôi sẽ gọi điện cho anh, nên gọi tôi đầy phấn khích: "Tư Nhu!”

"Anh Lương, xin hỏi buổi tối anh có về ăn cơm không?" Tôi lặng lẽ hỏi.

"Tối nay anh có hẹn với chủ tịch Phòng Thương mại, nên sẽ không..."

Còn chưa đợi anh nói xong, tôi chen vào nói trước: "Anh Lương, anh đã là người kết hôn rồi, nếu sau này anh không về ăn cơm thì phải nói trước cho em biết, nếu không thì em sẽ không biết có nên đợi anh về ăn tối hay không!"

Nói xong, không đợi anh nói tiếp, tôi đã dứt khoát cúp điện thoại.

Những người giúp việc giả vờ bận rộn tản ra bốn phía của đại sảnh, ánh mắt trao đổi với nhau vô cùng kịch liệt, chẳng qua là mắng tôi ngại sống lâu quá, nên nóng lòng muốn đến sông Hoàng Phố làm mồi cho cá ăn.

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, quay về bàn ăn nghiêm túc ăn cơm.

Tôi sẽ không gây khó dễ cho cái bụng của mình.

Ngay khi tôi sắp kết thúc bữa tối với bát súp cuối cùng, thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.

Lương Vũ Nghiêu mang theo cơn gió mạnh thổi tới, anh ném áo khoác vào tay quản gia, bước nhanh tới bàn ăn.

Lúc ngồi xuống bên cạnh tôi, hơi thở của anh hơi không đều đặn nhưng trong đôi mắt lại sáng lấp lánh: "Anh về ăn cơm với em!"

Tôi không thèm ngẩng đầu lên: "Em ăn sắp xong rồi."

"Vậy anh sẽ ăn nhanh thôi." Anh không quan tâm chút nào.

Tôi im lặng uống ngụm súp cuối cùng rồi đẩy bát: "Anh cứ từ từ mà ăn nhé."

Sau đó tôi đứng dậy đi lên lầu.

Anh vội vàng đặt bát đũa vừa mới cầm lên xuống để đuổi theo tôi, vòng cánh tay dài ôm lấy eo tôi, hỏi có phải tôi giận rồi không.

Giọng nói cưng chiều, thậm chí còn có hơi nịnh nọt, hứa là từ giờ trở đi mỗi tối sẽ quay về ăn cơm với tôi.
Tất nhiên là tôi nguôi giận ngay lập tức.

Khoé mắt thoáng thấy người quản gia và vài người giúp việc đang ngơ ngác nhìn nhau với vẻ mặt khá phức tạp.

Lần này, chắc là bọn họ đã biết bà Lương không có giá trị này có sức nặng gì rồi đấy.

14
Ngày thường Lương Vũ Nghiêu bề bộn công việc, anh ấy sợ tôi đi ra ngoài một mình không an toàn, nên muốn tìm cho tôi một vệ sĩ.

Đây đúng là thứ tôi muốn.

Chỉ là tôi nghĩ đến tất cả đàn em dưới quyền anh đều là đàn ông, ra vào bất tiện, vì vậy tôi đề nghị tìm một vệ sĩ nữ.

Anh ấy khen tôi chu đáo, ngày hôm sau dẫn một cô gái bụ bẫm, khuôn mặt tròn trịa về nhà.

"Đây là A Ngọc, sau này cô ấy sẽ đi theo em."

A Ngọc khoảng mười bảy, mười tám tuổi, cười rộ lên trông rất ngốc, có vẻ như rất thật thà, trông không giống như vệ sĩ mà giống như người giúp việc hơn.

Lương Vũ Nghiêu nhìn ra được sự băn khoăn của tôi, anh thản nhiên đặt chiếc cốc trên tay lên bàn trà, nhưng lại vô tình đặt lệch sang một bên.

Mắt thấy tách trà sắp rơi xuống đất, A Ngọc nhanh tay lẹ mắt tiếp được rồi vững vàng đặt nó trở về.

Lương Vũ Nghiêu hài lòng mỉm cười: "Yên tâm, cô ấy rất thông minh."

Tôi hôn vội lên khuôn mặt anh, đề nghị bản thân đưa A Ngọc đi ra ngoài mua sắm.

Lương Vũ Nghiêu và lão Lục đứng cạnh ở cửa, nhất định phải nhìn chúng tôi rời đi.

Tôi biết mà, sẽ không ai trên thế giới này là cái thùng sắt cả.

A Ngọc chính là chỗ hổng của Lão Lục.

Tôi sớm đã đi hỏi thăm, vợ Lão Lục mất sớm, có một đứa con gái được họ hàng ở dưới quê nuôi nấng, sợ cô bé chịu thiệt nên năm xưa đã dạy rất nhiều quyền cước công phu.

Tính cách đứa nhỏ này thật thà chất phác lại rất siêng năng, làm việc đồng áng trên núi chẳng bao giờ quên vui đùa một chút.

Tôi yêu cầu một nữ vệ sĩ, chắc chắn là hai người họ sẽ ăn ý với nhau.

Lương Vũ Nghiêu đã có một ứng cử viên phù hợp, Lão Lục có thể đặt con gái mình ở dưới mắt để trông chừng và bảo vệ.

Còn tôi thì luôn phải mở hết chỗ hổng này đến chỗ hổng khác, dự trữ nó từng chút một để làm vốn cho tương lai.

Tôi mua vài bộ quần áo và mua rất nhiều đồ ăn ngon cho A Ngọc.

Ban đầu con bé còn cảm thấy ngượng ngùng, nhưng sau vài lần từ chối, thế là con bé mới thản nhiên chấp nhận nó.

Nghe nói từ nhỏ con bé đã được gửi nuôi ở nhà bác trai, bố thì làm ăn buôn bán nhỏ ở bên ngoài, tháng nào cũng nhờ người gửi tiền về, nhưng bản thân con bé lại chẳng chưa bao giờ mặc một bộ quần áo mới, toàn là nhặt nhạnh quần áo không mặc nữa của chị họ.

"Bà chủ còn tốt hơn cả chị tôi nữa!" A Ngọc cắn một miếng bánh hải đường nheo mắt cười.

Tôi cũng cười: "Vậy thì sau này em hãy gọi chị là chị đi, từ khi còn nhỏ em đã muốn có một cô chị gái mà."

"Chị!" Cô bé lập tức gọi lên một tiếng thật giòn tan, ánh mắt trong trẻo và nụ cười rạng rỡ.
Đột nhiên tôi lại thật sự hơi thích cô bé ấy rồi.

......

Giang Cảnh Sâm bị nhốt trong phòng điều tra đã gần hai tháng.

Trong đó sẽ có người muốn giết hắn, cũng sẽ có người liều mình bảo vệ hắn.

Miễn là không chết, chịu khổ một chút cũng có thể giúp cho đầu óc hắn tỉnh táo hơn.

Thế nên tôi chẳng hề bận tâm đến điều đó, chỉ cảm thấy thời gian đã trôi gần hết mới dẫn A Ngọc tới đó một chuyến.
Đút lót cho bảo vệ chút tiền trà, thế là tôi thuận lợi vào thăm tù.

Trông hắn có vẻ khá sạch sẽ và gọn gàng, nhưng có rất nhiều vết thương trên mặt và tay, phỏng chừng ở nhiều chỗ không nhìn thấy dưới lớp quần áo kia còn có nhiều vết thương hơn.

Xem ra khoảng thời gian này đã phải chịu không ít khổ sở.

Cả người nhìn không còn sức sống như trước, hắn trở nên lạnh lẽo và thâm trầm.

Cũng không còn nói điên nói khùng nữa, hắn chỉ lạnh nhạt hỏi tiếp theo định làm gì?

"Tôi sẽ nghĩ cách đưa anh ra ngoài càng sớm càng tốt."

"Được, bất cứ giá nào, tôi cũng nhất định phải ra ngoài tìm bọn họ tính sổ!" Hắn siết chặt quả đấm, âm thanh vang lên tiếng cót két.

Muốn làm được việc thì trong lòng phải có lửa.

Ngọn lửa trong lòng hắn, chắc là đang bùng cháy rất dữ dội.