Chương 8 - Nhật Ký Hắc Hóa Của Nữ Phụ Phản Diện

Tiêu Diễm siết chặt cổ tay ta, lực đạo mạnh như muốn bẻ gãy.

"Uyển Nhi là nữ nhi của Vân Dương Thái thủ, lần này vụ Tiết Quốc công thông đồng với địch, Vân Thái thủ lập đại công, ngay cả Hoàng thượng cũng phong nàng ấy làm Huyện chủ."

"Ngươi chỉ là một thiếp thất Thái tử ban cho bổn vương, thấp hèn như bụi đất, có tư cách gì mà đánh nàng ấy!"

Ta giơ tay, nhẹ nhàng tát cho hắn một cái.

"Ta cũng đâu có bỏ qua cho ngươi."

"Bốp!"

Một cái tát giáng vào mặt Tiêu Diễm, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Ta cười nói với Tiêu Diễm: "Tiêu Diễm, ngươi có phải nghĩ rằng hiện giờ ngươi nắm quyền trong tay, cao cao tại thượng, nên có thể khinh rẻ ta? Ta đã nói rồi, ngươi muốn g.i.ế.c thì cứ giết, muốn Tạ Vân Dao ta cúi đầu làm tiện thiếp, vẫy đuôi cầu xin, tuyệt đối không thể!"

"Ngươi!"

Tiêu Diễm tức giận giơ tay định đánh ta.

Khóe mắt ta bất giác đỏ lên.

"Ngươi đánh đi!"

Tay hắn treo lơ lửng giữa không trung, nửa ngày không hạ xuống.

Ta khinh thường liếc hắn một cái.

"Cút! Mang cả uy phong Vương gia của ngươi và Huyện chủ của ngươi cút ra ngoài!"

Tiêu Diễm bị ta chọc tức đến suýt hộc máu: "Đây là doanh trại của bổn vương! Ngươi bảo ai cút?"

Đúng là chờ câu này.

"Ngươi không cút phải không? Ngươi không cút thì ta cút!"

Ta nhân cơ hội ra khỏi doanh trại, phát hiện mình đang ở trong đại doanh Bắc Cương, tiện tay lấy một bộ áo vải trên giá mặc vào.

Ta đi lang thang trong đại doanh.

Xung quanh đâu đâu cũng là tiếng luyện binh, thỉnh thoảng đi qua một đôi tuần tra, rồi đến hai người đứng gác.

Ta đi đến phía sau hai binh lính đang gác, định hỏi đường, nhưng nghe thấy họ dường như đang bàn tán về ta.

"Ngươi có nghe không? Chuyện lớn như Tiết gia thông đồng với địch, Vương gia lại giúp Thái tử che giấu, chỉ vì biểu tỷ lòng dạ như rắn rết của mình!"

"Nghe nói Tạ Vân Dao đó, là kẻ vong ân phụ nghĩa, không những hại cả nhà bị tịch biên lưu đày, còn hại c.h.ế.t Quý phi nương nương, thật không biết Vương gia bị nó cho uống bùa mê gì."

"Đúng vậy! Vân tiểu thư y thuật tinh thông, tâm địa thiện lương, tốt hơn Tạ Vân Dao độc phụ đó cả ngàn lần, hy vọng Vương gia đừng hồ đồ, bỏ Vân tiểu thư mà bị yêu nữ Tạ Vân Dao mê hoặc."

Ta khoanh tay đạp một cái vào người đó: "Ngươi thấy ta mê hoặc Vương gia của các ngươi lúc nào?"

Hai người nghe thấy giọng ta, kinh hoàng quay đầu lại, quan sát kỹ dung mạo ta, phát ra tiếng kinh ngạc.

"Tạ. . . Tạ Vân Dao?"

Ta cười lạnh: "Chính là cô nãi nãi ta đây!"

Rồi cho mỗi người một cái tát: "Dù ta có tệ đến đâu, cũng là thiếp thất do Thái tử ban cho, danh nghĩa là thiếp của Vương gia các ngươi. Ai cho các ngươi gan dám bàn tán sau lưng Bắc Cương Vương?"

Tạ Vân Dao ta, dù làm thiếp, cũng phải làm kẻ ngông nhất.

Hai người bị ta tát, cúi đầu, dám giận mà không dám nói.

"Di nương dạy dỗ phải. . ."

Ta không thèm để ý hai người, hỏi: "Làm sao để ra khỏi doanh trại? Còn nữa, chỗ nào có rừng cây? À không, hồ hay sông gì cũng được, không thì vách núi chắc cũng có chứ?"

Lời của ta khiến hai binh lính lập tức căng thẳng.

"Tạ di nương, ngươi. . . ngươi định làm gì vậy?"

"Phải đấy, không phải định làm chuyện gì xấu đấy chứ?"

Ta giận dữ đáp: "Ai bảo ta định làm chuyện xấu? Ta chỉ muốn tìm một vách núi để nhảy thôi, sao nào?"

Lời ta vừa dứt, hai người liếc nhìn nhau rồi lập tức hét toáng lên.

"Không hay rồi Vương gia! Tạ di nương định nhảy vực tự tử!"

Sau đó họ khiêng ta chạy đi, chẳng mấy chốc đã ném ta đến trước mặt Tiêu Diễm.

Tiêu Diễm nhìn ta, ánh mắt mỉa mai: "Tạ Vân Dao, ngươi lại đang giở trò gì đây? Thật sự muốn nhảy vực thì nhảy đi, cần gì phải la lối cho mọi người biết rồi còn náo loạn đến trước mặt bổn vương!"

Ơ. . . Có thể nào suy nghĩ rằng không phải ta muốn la lối không nhỉ?

Ta thật sự chỉ muốn hỏi đường thôi mà.

"Dù là kẻ độc ác đến đâu cũng có quyền chọn cách c.h.ế.t của mình."

Tiêu Diễm bị ta chọc tức đến mức quay người bỏ đi.

Ta định tiếp tục tìm chỗ tự vẫn, nhưng bị phó tướng bên cạnh Tiêu Diễm tóm được.