Chương 5 - Nhật Ký Của Người Đã Khuất

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mạnh Ninh Tịch im lặng vài giây, sau đó nói:

“Tiểu Thịnh Oanh này, không phải tình cảm nào cũng có thể dễ dàng nói ra.”

“Thẩm Thanh Dã đã quen với việc đè nén cảm xúc, quen với việc chịu đựng cái cuộc đời đầy tệ hại này rồi. Cậu ấy đi một mình trên con đường ấy quá lâu, đến mức… đến khi có người từ trên trời rơi xuống, nói rằng muốn đi cùng cậu ấy, thì cậu ấy phải mất một khoảng thời gian rất dài để thuyết phục bản thân mình rằng, điều đó… là có thể.”

“Cậu ấy cũng đã quen với việc giấu kín cảm xúc. Biết Thẩm Thanh Dã bao năm, tôi hiếm khi thấy gương mặt cậu ấy lộ rõ biểu cảm gì.”

“Nhưng Thịnh Oanh à—”

Cô ấy như sực nhớ đến điều gì đó thú vị, khẽ nheo mắt, giọng mang theo chút trêu chọc:

“Hôm đại hội thể thao năm ngoái, cậu bị ngã khi đang chạy. Tôi tận mắt thấy Thẩm Thanh Dã từ khán đài nhảy thẳng xuống dưới. Chạy được nửa đường thì thấy Tạ Viễn Tàng đã cõng cậu đi phòng y tế mất rồi, thế là cậu ấy đành phải giả bộ đi ngang qua phòng y tế như không có chuyện gì.”

“Lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Thanh Dã có cái vẻ mặt hoảng loạn, lúng túng đến thế… còn không cho tôi kể với ai.”

Đó là một mặt khác của Thẩm Thanh Dã — một mặt tôi chưa từng được biết đến.

Cậu ấy… thật sự giấu quá kỹ.

Đến nỗi suốt thời gian qua tôi vẫn luôn tưởng rằng cậu ghét tôi.

Cổ họng tôi bỗng nghẹn lại, khàn giọng hỏi:

“Vậy… tại sao bây giờ cậu lại nói cho tôi biết?”

Mạnh Ninh Tịch nhún vai, trả lời một cách rất thản nhiên:

“Tớ được tuyển thẳng vào đại học rồi, dù Thẩm Thanh Dã có giận thì cũng chẳng tìm ra tớ để trách nữa.”

Cô ấy giơ tay xoa đầu tôi, rồi bỗng hạ giọng, dịu dàng nói:

“Hơn nữa, giữ im lặng mãi như vậy — với cậu là không công bằng. Mà với cậu ấy… cũng không công bằng.”

9.

Mạnh Ninh Tịch từng nói với tôi — Thẩm Thanh Dã trước đây không phải là một người cô độc như vậy.

“Mọi chuyện bắt đầu từ sau khi mẹ cậu ấy qua đời.”

Cô ấy nghĩ một lúc, rồi nói thêm:

“Hình như cậu ấy luôn cảm thấy… mình là người mang số mệnh không tốt.”

Mang số không tốt.

Ba chữ ấy cứ văng vẳng mãi trong đầu tôi, như một tiếng trầm nặng mãi không dứt.

Cho đến khi tôi đứng trước cửa phòng bệnh.

Thẩm Thanh Dã… hình như lại gầy đi rồi.

Cậu nhanh nhẹn thay đồ bẩn cho ông nội, đổ sạch chất bẩn trong bô.

Mãi đến khi dọn dẹp xong mọi thứ—

Thẩm Thanh Dã mới ngồi xuống ăn bát cháo đã nguội lạnh.

Nhưng còn chưa kịp uống được mấy miếng, người ông đang nằm yên trên giường bỗng dưng bật dậy, hất mạnh bát cháo ra khỏi tay cậu.

Khi Thẩm Thanh Dã vừa cúi xuống định dọn thì bàn tay già nua bất ngờ siết lấy tay cậu, rồi cắn thật mạnh.

Cắn đến mức máu trào ra ngay lập tức.

Trên cánh tay lộ ra ngoài là chi chít những vết thương đóng vảy đã lâu.

Vậy mà Thẩm Thanh Dã vẫn đứng im tại chỗ, không nhíu lấy một cái mày.

Như thể — đã quá quen với điều này rồi.

Tôi hoảng hốt gọi y tá đến can ngăn, lại kéo vội Thẩm Thanh Dã tránh xa giường bệnh.

Y tá trông có vẻ cũng chẳng lấy làm lạ:

“Đợi đến lúc cháu trai ông tức giận mà bỏ đi luôn, không ai chăm nữa, ông vui lắm hả?”

“Đi thì đi, đi càng tốt!”

Ông cụ cụp mí mắt, giọng mỉa mai chua chát:

“Tao nhìn thấy nó là tao thấy chướng mắt! Còn dám ăn cháo à? Nó xứng ăn thứ gì sao!”

Rồi lại một tràng chửi rủa tục tĩu tuôn ra không ngớt.

Chỉ đến khi y tá tức giận đe dọa nếu còn ồn ào sẽ đuổi ông ra khỏi phòng, ông nội Thẩm Thanh Dã mới chịu im lặng.

Nhưng ánh mắt vẫn đầy hằn học, trừng trừng nhìn về phía Thẩm Thanh Dã.

Mà từ đầu đến cuối—

Thẩm Thanh Dã chỉ lặng im đứng đó.

Giống như một bức tượng đá không có sinh khí, không một biểu cảm, không một lời phản kháng.

Mãi đến khi tôi kéo cậu ra ngoài để bôi thuốc, cậu mới như bừng tỉnh, hàng mi khẽ run rẩy.

Cậu khẽ hỏi:

“Sao cậu lại đến đây?”

“Tôi mà không đến, cậu chắc chết luôn rồi!”

Tôi tức đến nỗi suýt khóc.

Kiếp trước, ông nội của Thẩm Thanh Dã chết từ rất sớm.

Kiếp trước, Thẩm Thanh Dã cũng không ở bệnh viện lâu như thế để chăm ông nội.

Thế nên tôi chưa từng biết ông cụ lại đối xử với cậu ấy tàn nhẫn đến nhường này.

“Không chết được đâu.”

Thẩm Thanh Dã thậm chí còn có tâm trạng khẽ cong môi, cười nhạt:

“Ông ấy có làm gì thì cũng không giết được tôi.”

“Biết rõ người ta đang hành hạ cậu mà cậu vẫn ở lại chăm sóc? Thẩm Thanh Dã, đầu cậu bị hỏng à?!”

Cậu không đáp.

Chờ đến khi vết thương được băng bó xong, cậu chỉ bảo tôi về đi.

“Chuyện tôi đã hứa với Tổng Giám đốc Thịnh có lẽ không thực hiện được nữa. Tôi sẽ trả lại tiền. Các trọng điểm ôn tập tôi đã viết vào mấy quyển vở đó rồi, nhớ xem kỹ. Có gì không hiểu thì hỏi Mạnh Ninh Tịch.”

Ánh đèn trắng lạnh lẽo trong hành lang rọi xuống khuôn mặt Thẩm Thanh Dã.

Nhưng đôi mắt cậu — không hề ánh lên chút ánh sáng nào.

Giọng nói của cậu rất bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức khiến tôi càng lúc càng thấy sợ.

Tôi không kìm được nữa, nắm lấy tay cậu:

“Còn cậu thì sao? Bây giờ đã lớp 12 rồi đấy, cậu không ôn thi sao? Cậu không muốn thi đại học nữa à?!”

“Tôi à…”

Thẩm Thanh Dã sững lại.

Như thể vừa nhớ ra mình cũng có quyền suy nghĩ cho bản thân.

Chậm rãi nói:

“Tôi ở bệnh viện cũng có thể…”

“Cậu lại đang nói dối!”

Tôi cắt ngang lời cậu, cố kéo cậu đi:

“Cái ông già đó căn bản sẽ không cho cậu thời gian ôn thi đâu! Ông ta chỉ muốn hành hạ cậu, nhìn cậu đau khổ mới thấy vui! Cậu đi với tôi, đi ngay bây giờ! Nếu cậu không yên tâm, tôi bỏ tiền thuê người chăm sóc cho ông ấy!”

Nhưng tôi không kéo được.

Thẩm Thanh Dã cúi mắt, ánh nhìn dừng lại trên tay chúng tôi đang nắm chặt.

“Thịnh Oanh.”

Cậu nhẹ nhàng gọi tên tôi, như thể tiếng gọi đó đến từ nơi xa xôi lắm.

“Đó là ông nội tôi.”

Một lời nói lạnh nhạt, nhẹ bẫng.

Nhưng tôi nghe ra hàm ý bên trong —

Đó là người thân duy nhất còn lại của cậu.

Mẹ đã mất từ lâu, người cha thì ôm đống nợ cờ bạc biến mất không tung tích.

Cậu chỉ còn lại một người thân này thôi.

“Tôi ấy à… từ nhỏ tới lớn, vẫn luôn chẳng may mắn gì. Làm chuyện gì cũng như thiếu mất một chút. Muốn cái gì, mong cái gì, cuối cùng cũng đều chẳng thể có được.”

Hơi ấm trong lòng bàn tay dần dần rút đi.

Thẩm Thanh Dã gỡ tay tôi ra, giọng nói vẫn dịu dàng:

“Cho nên, cậu nên rời xa tôi đi. Càng xa càng tốt. Tốt nhất là… cả đời này, đừng có bất kỳ liên quan gì đến tôi nữa.”

Nhưng giọng cậu… đang run.

Cái run ấy, rõ ràng đến mức tôi cũng cảm nhận được.

Trong lồng ngực tôi, một nỗi chua xót dữ dội không ngừng trào lên.

Tôi nhìn cậu.

Bất giác nhớ đến lời mà Mạnh Ninh Tịch từng nói:

“Cậu ấy luôn nghĩ mình là người mang số mệnh xui xẻo.”

Xui xẻo cái con mẹ nó ấy.

10.

Lục Thu Thu từng lấy cớ “đến thăm” để vào bệnh viện.

Không lâu sau, người hộ lý trước đó bị đuổi việc.

Thẩm Thanh Dã bị ép ở lại chăm sóc ông nội.

Chuyện này… kiếp trước chưa từng xảy ra.

Nên nó chắc chắn có liên quan đến tôi.

Các bệnh nhân và người nhà cùng phòng đều chứng kiến hết những hành vi độc ác khó tin của ông cụ.

Khi tôi đến thăm, có một bác gái kéo tay tôi, thấp giọng dặn dò:

“Cô bé, cháu là bạn học của cậu kia đúng không? Cháu khuyên nó đi, học sinh thì phải ở trường mà học chứ, sao lại ở đây chăm người thế này. Cái ông già ấy… như con rắn độc vậy, bản thân sống chẳng ra sao còn muốn kéo con cháu xuống cùng. Có chăm cũng chẳng được gì tốt đẹp!”

Tôi gật đầu nói cảm ơn.

Hôm sau, tôi lập tức chuyển ông cụ sang phòng đơn.

Khi ông ta lại nổi điên lên, chỉ tay vào mặt Thẩm Thanh Dã mà chửi rủa, tôi để vệ sĩ tiếp quản toàn bộ việc chăm sóc và ra lệnh kéo Thẩm Thanh Dã ra khỏi phòng.

“Đây là đề thi và bài tập cô Tống nhờ tôi đưa cho cậu.”

“Bà ấy nói cậu không đến lớp cũng được — nhưng những cái này thì phải làm xong.”

Thẩm Thanh Dã vùng vẫy một chút, nhưng rồi dần dần không chống cự nữa.

“Thẩm Thanh Dã.” Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu, “Nếu cậu thật sự muốn mục rữa trong cái bệnh viện này—cậu chỉ cần nói một câu. Chỉ một câu ‘không’, tôi sẽ không giữ cậu nữa.”

Cậu cúi đầu.

Tôi không nhìn rõ được nét mặt cậu.

Một lúc lâu sau, cậu mới khàn giọng nói:

“Rõ ràng… cậu nói là… sẽ không thích tôi nữa.”

Giọng nói mang theo cảm giác tự giễu và tuyệt vọng.

“Hiện giờ tôi đến đây với tư cách bạn bè. Cậu có công nhận hay không thì cũng thế thôi.”

Nói rồi tôi cúi đầu, mở đề thi ra làm.

Thẩm Thanh Dã đứng yên hồi lâu.

Cuối cùng, cậu vẫn ngồi xuống phía đối diện tôi.

Ông già kia cũng không phải là chưa từng cố gây rối để phá Thẩm Thanh Dã học.

Nhưng hễ vừa có động tĩnh là vệ sĩ bên cạnh sẽ ngay lập tức lườm cho một cái sắc như dao.

Ông ta vốn là loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, gặp cứng thì chùn lại. Mấy lần bị hù dọa, rốt cuộc cũng ngậm miệng.

Nhờ vậy, Thẩm Thanh Dã có thể hoàn thành trọn vẹn một bộ đề thi.

Nếp nhăn giữa hai hàng mày cũng nhẹ bớt đi phần nào.

“Tôi sẽ mang bài này đưa cô Tống chấm.”

Tôi cẩn thận xếp lại bài của cậu, rồi nói thêm:

“Ngày mai tôi không đến nữa.”

Ngón tay đang cầm bút của cậu siết lại đột ngột.

Nhịp thở của Thẩm Thanh Dã thoáng ngừng trong giây lát — nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường.

Cậu gật đầu:

“Không đến cũng tốt, nơi này dù sao cũng không phải—”

“Thẩm Thanh Dã, thẳng thắn một chút có chết ai đâu.”

Tôi lườm cậu một cái, cười lạnh:

“Muốn tôi đến thì nói ra đi.”

Có lẽ… vì những mặt yếu đuối nhất đã bị tôi nhìn thấy hết rồi.

Nên lần này, Thẩm Thanh Dã chỉ yên lặng, không đáp lại gì nữa.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)