Chương 9 - Nhật Ký Của Hạ Đường

35

Sáng hôm sau, tôi tiễn Tây Tây lên xe taxi.

Những ngày nghỉ còn lại, tôi chỉ có thể trải qua một mình.

Về khách sạn, đổi sang phòng đơn.

Tôi lại đến sân trượt tuyết.

Hoàn thành tiết học cuối cùng, tôi cũng không vội thực hành thêm.

Đeo găng tay, tôi ngồi trên ghế bên đường trượt tuyết.

Trước mắt là một cô bé khoảng mười tuổi đang cố gắng di chuyển trên ván trượt.

Tôi nhìn mà như mê mẩn.

Trong tầm mắt, có người ngồi xuống cạnh tôi.

Quay đầu lại, là mái tóc đỏ nâu nổi bật.

Đường Kỷ Vũ, người bất ngờ xuất hiện.

Tôi không để tâm lắm, tiếp tục dõi theo cô bé kia.

“Đàn chị, chị ngồi ở đây bao lâu rồi?”

Tôi chớp chớp mắt, một lúc lâu sau mới nhận ra cậu ta đang nói với mình.

“Đàn chị?”

Đường Kỷ Vũ chống tay ra sau, ngả đầu, đường nét cằm sắc nét.

Cái khuyên bạc ở môi đã đổi sang hình tròn.

“Mình học cùng cấp hai với chị, nhỏ hơn chị năm khóa.”

Tôi càng mơ hồ hơn.

“Năm khóa? Vậy chắc cậu chưa từng gặp tôi đâu?”

Đường Kỷ Vũ nói rằng ảnh tôi dán trên bảng vinh danh, ngày nào cũng thấy.

Khác với vẻ ngoài, cậu ấy hoạt ngôn và thân thiện hơn tôi tưởng.

“Đàn chị, phương châm sống của chị ngầu lắm.”

“Em đã nhớ nó suốt nhiều năm.”

Phương châm sống thời cấp hai?

Tôi nhớ lúc sắp tốt nghiệp, giáo viên chủ nhiệm bảo tôi viết một câu để truyền động lực cho khóa dưới.

Tôi viết:

“Hy vọng con kiến không có ô sẽ bình an qua một ngày mưa.” — Đường Kỷ Vũ đọc lên.

Ký ức ùa về.

Tôi gật đầu chậm chạp, hình như đúng là câu đó.

Nhưng mà… ngầu chỗ nào?

“Đó không phải là phương châm sống của tôi.”

Cậu ta ngồi thẳng dậy: “Vậy phương châm thật là gì?”

“Tôi không có.”

Cả hai im lặng trong chốc lát.

Tôi xoa tay, nhớ lời Tây Tây dặn:

“Đàn em, có thể add WeChat với chị không?”

Đường Kỷ Vũ duỗi dài đôi chân:

“Được thôi.”

Chúng tôi kết bạn WeChat.

Vừa cất điện thoại xong, bóng người che mất ánh sáng.

Ngẩng đầu lên, là gương mặt lạnh như băng của Tống Viêm.

“Anh Viêm? Không phải anh bảo hôm nay không đến à?”

Tống Viêm nhìn từ trên xuống:

“Phó Tranh đang tìm cậu.”

“Phó ca tìm em?” – Đường Kỷ Vũ nhíu mày.

“Ừ.”

Đúng lúc có cuộc gọi đến, Đường Kỷ Vũ nhận.

“Rồi, em đến ngay.”

Cậu ta đứng dậy, lắc lắc điện thoại với tôi.

“Đàn chị, hẹn lần sau trò chuyện nhé.”

Tống Viêm ngồi xuống thay chỗ cậu ấy.

Nhìn theo bóng lưng Đường Kỷ Vũ.

Giọng anh lạnh lùng:

“Sao? Giờ thích kiểu đó à?”

“Ừ, khá là ngầu.”

Tôi thuận miệng trả lời.

Tống Viêm nheo mắt:

“Nó không giàu bằng tôi hồi đó đâu, có khi em sẽ chê.”

Tôi nhận ra ý châm chọc trong lời anh.

“Nhưng tính cách thì có vẻ tốt hơn Tống tổng đấy.”

Nói xong, tôi đứng dậy, một mình quay bước.

Vào lúc chạng vạng, tôi lên cơn sốt.

Tôi xin thuốc từ quầy lễ tân nhưng không uống, cứ cố chấp đòi ăn hàu chiên trứng.

Gọi xe tới một quán ăn khá xa.

Nhưng đến nơi mới phát hiện quán… đóng cửa.

Tôi đứng trong gió lạnh, định gọi xe về lại khách sạn.

Cuối cùng cũng có xe dừng lại, nhưng bị một gia đình khác nhanh tay giành mất.

Một người mẹ trẻ ôm đứa bé trai, sắc mặt đầy lo lắng.

“Em gái ơi, con chị bị mắc xương trong cổ, em cho chị đi trước nhé.”

Còn chưa kịp trả lời, cửa xe đã “cạch” một tiếng đóng lại.

Ừ thì… bị mắc xương thì nên vội thật.

Tôi kéo thấp mũ len xuống một chút.

Đi bộ về chắc cũng không xa lắm.

Tôi bước đi chậm rãi, thỉnh thoảng quay lại nhìn dấu chân mình trên lớp tuyết mỏng.

Không biết đã đi bao lâu, một chùm đèn xe rọi từ phía sau tới.

Một chiếc xe địa hình màu đen dừng lại bên cạnh tôi.

Cửa sổ ghế phụ hạ xuống.

Phó Tranh chống khuỷu tay lên cửa kính:

“Lên xe đi, giờ này không bắt được xe đâu.”

“Đàn chị, trùng hợp ghê.”

Đường Kỷ Vũ ngồi ở ghế lái, quay đầu chào tôi.

Tôi mở cửa sau xe, hơi sững người.

Tống Viêm đang ngồi trong xe.

Anh khoác một chiếc áo khoác ngoài, nhắm mắt, có vẻ đang ngủ.

Tôi ngồi vào, tựa đầu sang một bên, cả người lờ đờ mệt mỏi.

Đoạn đường khá gập ghềnh, Đường Kỷ Vũ lái chậm.

Gặp đèn đỏ, xe dừng lại.

Phó Tranh nghịch bảng điều khiển, bật một bài hát.

Là “Tình ca” của Lương Tịnh Như.

Đường Kỷ Vũ nhíu mày:

“Phó ca, dạo này anh đổi gu nhạc rồi à?”

Phó Tranh lườm cậu ta một cái:

“Thằng nhóc con, im miệng.”

Đường Kỷ Vũ hừ nhẹ một tiếng, rồi nhìn chăm chăm vào gương chiếu hậu.

“Ê đàn chị, chị với Phó ca là bạn cấp ba, vậy chị với anh Viêm cũng học chung cấp ba đúng không?”

Cậu ta như phát hiện ra châu lục mới.

Bầu không khí trong xe lập tức đông cứng lại một nhịp.

“Ừ… chắc vậy.” Tôi mệt quá, chỉ thuận miệng đáp, “Không thân lắm…”

“Khụ khụ.” Phó Tranh ho hai tiếng, “Thằng ranh, tập trung mà lái.”

Xe nhanh chóng đến trước khách sạn.

Gió ùa vào.

Tôi lặng lẽ mở mắt.

Không biết Tống Viêm tỉnh từ lúc nào, nhưng thấy tôi cũng chẳng phản ứng gì.

Anh không xuống xe, chỉ nghiêng đầu nhìn ra đêm tối ngoài cửa sổ.

Tôi lắc đầu để đuổi bớt cơn choáng, mở cửa xe bước xuống.

Chân mềm nhũn, Đường Kỷ Vũ vội đỡ tôi.

“Đàn chị, người chị nóng lắm đấy! Chị bị sốt rồi à?!”

Nghe thấy tiếng cậu ấy, trong xe, động tác mặc áo khoác của Tống Viêm khựng lại.

Anh ngẩng đầu nhìn sang.

Tôi cố giữ vững cơ thể, cổ họng khô rát:

“Cảm nhẹ thôi, không nghiêm trọng đâu.”

“Cảm ơn mấy em đã đưa về, chị về nghỉ trước nhé.”

Tôi ngồi ở góc đại sảnh khách sạn một lúc.

Rồi mới đứng dậy, đi ra ngoài.

Tìm đại một quán ăn nhỏ gần đó.

Gọi một tô hoành thánh.

Ăn quá vội, bỏng cả đầu lưỡi, rát đến phát khóc.

Hôm nay đúng là xui tận mạng.

Ăn xong, tôi từ tốn đi bộ về.

Hành lang khách sạn vắng tanh, người đàn ông cao lớn đứng trước cửa phòng tôi.

Thấy tôi, anh bước nhanh tới.

“Em đi đâu đấy? Bệnh mà còn lang thang khắp nơi làm gì?” Giọng anh khó chịu, gay gắt.

Tôi chớp mắt mạnh một cái, tầm nhìn mơ hồ.

Tỉnh táo lại vài phần, tôi lấy thẻ phòng ra.

“Tống tổng đến tìm tôi có chuyện gì không?”

Tống Viêm nhíu mày, từ túi áo khoác lấy ra một túi thuốc nhỏ.

“Thuốc hạ sốt và cảm. Tối uống mỗi loại một viên.”

Tôi không nhận.

Cúi mắt nhìn túi thuốc ấy, mắt cay xè.

Tôi hít mũi một cái:

“Không cần đâu, cảm ơn Tống tổng đã quan tâm.”

Ánh mắt anh sâu thẳm, nhìn tôi thật lâu.

Im lặng lan khắp hành lang.

“Hạ Đường, em đang ấm ức cái gì?”

Như thể ai đó vừa bật nắp lon soda vị chanh.

Cả người tôi bị chua xót xộc thẳng lên đầu.

Tôi cắn lưỡi, nếm được chút vị máu.

“Tống Viêm, anh ghét tôi lắm đúng không?” Tôi hỏi mà chẳng có đầu đuôi.

Tôi thật sự… muốn nghe từ chính miệng anh.

“Em không tự biết câu trả lời à?”

Anh cười lạnh, giọng giễu cợt:

“Hạ Đường, là em lừa tôi. Em cầm tiền mẹ tôi đưa rồi biến mất biệt tăm.

Khá lắm, một đi là tám năm.

Giờ sao? Hối hận rồi? Muốn quay lại làm trò nữa à?”

Có vẻ như anh không chịu nổi bộ dạng “đáng thương” của tôi.

Từng câu từng chữ, anh bóc trần quá khứ, không chút lưu tình.

Mọi thể diện đều bị anh xé nát.

Tôi bỗng thấy mệt mỏi.

“Tôi không hối hận, Tống Viêm.”

“Không hối hận?” Anh siết chặt tay. “Vậy giờ tỏ vẻ đáng thương cho ai xem?”

Anh nhất định phải dồn tôi đến cùng.

“Tôi thật sự không hối hận, đây là lựa chọn của tôi.”

Tôi nhìn anh, tim đau đến phát run.

“Cũng chẳng oan ức, cũng chẳng đáng thương. Anh ghét tôi cũng được, giả vờ không quen cũng chẳng sao. Tôi không buồn. Con người không thể tham cả hai thứ… Tất cả đều là lựa chọn của tôi.”

Chắc là sốt đến mụ mị rồi, tôi nói năng lộn xộn, thở cũng khó.

Tống Viêm nghiến chặt hàm, im lặng nhìn tôi.

Một lúc lâu, anh đưa tay chạm lên mặt tôi.

Ngón tay cái lau qua khóe mắt, ấm áp và khô ráo.

“Khóc cái quái gì? Em tưởng khóc thì có người thương à?”

Đầu tôi đau như có cục đá nặng đè lên, nước mắt không ngừng rơi, cả người mơ hồ.

Tôi khó nhọc đưa tay vào túi áo bên kia, lôi ra một chiếc thẻ ngân hàng, dúi vào tay anh.

“Là tiền tôi tiết kiệm suốt mấy năm nay… mật khẩu là sinh nhật anh… sinh nhật của anh.”

Tôi nấc nhẹ, rồi càng khóc càng dữ dội hơn.

“Số tiền còn lại đợi em tiết kiệm thêm, Tống Viêm… xin lỗi…”

“… Anh có thể… có thể bớt ghét em một chút không…”

Trước khi ngã xuống, có người đỡ lấy tôi.

Anh ấy ôm tôi rất chặt.

Anh nói:

“Hạ Đường, thừa nhận không quên được anh khó vậy sao?”

37

Tỉnh lại lần nữa, đã là 2 giờ chiều ngày hôm sau.

Tôi ngồi dậy trên giường.

Trên tủ đầu giường bày lộn xộn thuốc viên, nửa ly nước, và một chiếc thẻ ngân hàng.

Sờ trán một cái — sốt đã hạ.

Công lao là của ai, không cần nói cũng rõ.

Tôi chán nản vùi mặt vào gối.

Không hiểu bản thân bị làm sao.

Ở nước ngoài suốt tám năm, bị cướp, bị kỳ thị, gặp bao chuyện khó khăn cũng chưa từng khóc.

Vậy mà chỉ vì một trận sốt lại khóc thành như thế.

Có lẽ càng trưởng thành, con người càng yếu đuối.

Chưa bao lâu sau, lễ tân khách sạn gõ cửa phòng tôi.

Mang tới một hộp giữ nhiệt — là món hàu chiên trứng tôi nhắc đến hôm trước.

Sau hôm đó, tôi quay lại công ty.

Không gặp lại Tống Viêm nữa.

Đêm Giao Thừa, tôi một mình đến quảng trường trung tâm thành phố để đón năm mới.

Rất đông người, ai nấy đều tụ lại quanh màn hình lớn.

Tôi cầm dây bóng bay trong tay, móc điện thoại ra chụp một tấm ảnh.

Đếm ngược bắt đầu.

Tôi bị đẩy vào giữa đám đông, ngẩng đầu nhìn màn hình.

“10, 9, 8… 1.”

Ở giây cuối cùng, bóng bay tuột khỏi tay.

Trong tiếng hò reo, hàng nghìn quả bóng bay lên không trung, mang theo điều ước của mỗi người, tạo nên một “biển hoa” lãng mạn.

Trên màn hình lớn xuất hiện dòng chữ:

“Hãy ôm lấy người bạn yêu nhất.”

Mọi người bên cạnh tôi đều ôm nhau.

Hầu hết là đi cùng người thân, bạn bè hoặc người yêu.

Tôi vô thức sờ vành tai, không ngờ lại có tiết mục thế này.

Bất chợt, có ai đó kéo lấy cổ tay tôi.

Khoảnh khắc tiếp theo, tôi rơi vào một vòng tay ấm áp.

Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, đập vào mắt là chiếc cằm sắc nét quen thuộc.

Tôi lơ ngơ vài giây, rồi cúi đầu, khẽ ôm lại eo anh ấy.

Kết thúc màn ôm, Tống Viêm bảo vệ tôi khỏi đám đông, đưa tôi đến sân thượng của một tòa nhà.

Trên đó có bàn ghế và sofa.

Từ đây, có thể nhìn xuống quảng trường nhộn nhịp vừa nãy.

Anh đứng bên lan can, cúi nhìn xuống dưới.

Gió thổi tung mái tóc anh.

Tôi có chút lo lắng:

“Tống Viêm, đừng đứng cao quá.”

Anh quay đầu lại, ánh mắt sâu lắng, đêm tối trải dài phía sau anh.

“Hạ Đường, vừa rồi sao em lại ôm anh?”

Từ nãy đến giờ anh không nói gì, mở miệng đã hỏi câu ấy.

Tôi nói:

“Là anh ôm em trước.”

“Cũng như nhau thôi.” Anh thản nhiên.

Người này thật sự chẳng thay đổi gì cả.

Tôi mím môi, không biết phải nói gì.

“Hạ Đường, em ôm anh rồi thì phải đền bù cho anh chứ.”

Tôi bị anh xoay vòng, vô thức hỏi lại:

“Đền kiểu gì?”

“Ví dụ…”

Anh hơi cúi đầu, nói chậm rãi,

“Nói cho anh biết lúc thả bóng, em đã ước điều gì.”

“Không được, đó là bí mật riêng.”

Tôi hoàn hồn lại, khó hiểu hỏi:

“Sao là em phải đền?”

Ôm là chuyện của cả hai người mà.

Nhưng rõ ràng Tống Viêm không có ý định tranh luận công bằng.

Anh bật cười, đi đến gần, hương lạnh quen thuộc phảng phất quanh mũi tôi.

“Hạ Đường, em chiếm tiện nghi của anh còn định chối à?”

Chiếm tiện nghi?

Bộ anh ghét cái ôm đó lắm hả?

“Rõ ràng là anh…”

Tôi bắt đầu tức, nhíu mày.

“Hôm em sốt anh còn —”

Đến miệng rồi lại nuốt xuống.

Không nói tiếp nữa.

Chỉ còn tiếng gió xung quanh.

Tôi cúi gằm mặt, muốn tìm cái hố mà chui xuống.

Tống Viêm nheo mắt lại, chậm rãi nói:

“Vậy là hôm đó em không ngủ, biết anh đã hôn em rồi?”

Nói mà mặt không đỏ, tim không run.

Tôi không đáp, nhìn chằm chằm mũi giày mình.

Lẩm bẩm:

“Hôn lâu vậy, em đâu có chết đâu…”

“Gì cơ?”

Tôi đỏ bừng tai:

“Không có gì!”

“Hạ Đường, em muốn quay lại.” Anh nói.

Khẳng định, không phải nghi vấn.

Tôi run nhẹ hàng mi, ngước nhìn anh.

“Có được… không?”

Tống Viêm nhướn mày, khóe môi cong cong:

“Phải xem biểu hiện của em đã.”

Người đàn ông trước mặt tôi.

Đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sáng, tóc mái rủ xuống, nét cười tùy tiện pha lẫn dịu dàng.

Giống hệt năm nào.

Giữa tiếng gió, tôi nghe rõ trái tim mình đập thình thịch.

“Vậy… em sẽ cố gắng.”

Chúng tôi trò chuyện vài câu rồi lại im lặng.

Hạ Chỉ cầm ly sữa bằng cả hai tay, ngập ngừng nói:

“Mẹ… vẫn rất nhớ chị. Chị có muốn về thăm bà không?”

Tôi cụp mắt xuống, nhấp một ngụm cà phê.

“Không cần thiết.”

Có những tổn thương không thể xoa dịu bằng thời gian.

Khi ra về, Hạ Chỉ đứng sau lưng tôi, lại gọi một tiếng “chị”.

Cô ấy nói:

“Em thực sự xin lỗi.”

Tôi không quay đầu lại, cũng không dừng bước, rời khỏi đó không chút do dự.

Con người khi còn trẻ, luôn làm ra những điều ngu ngốc — dù lớn hay nhỏ.

Lớn lên rồi, trải đời nhiều, tư duy chín chắn hơn, mới thấy xấu hổ về quãng thời gian đó.

Nhưng chỉ có người bị tổn thương mới có tư cách nói: “Chuyện cũ bỏ qua.”

Tôi không làm được người bao dung đến vậy.

Cũng không còn sức để trách móc thêm gì nữa.

Chỉ có thể, vào một chiều cuối thu nào đó, nhặt một chiếc lá vàng, rồi buông tay để nó bay theo gió.

39

Một tuần sau, Tây Tây lái xe tiễn tôi ra sân bay.

Trong sảnh chờ, cô ấy chụp lưng tôi một tấm ảnh, đăng lên story:

【Lại lên đường rồi, chúc thượng lộ bình an~】

Lúc đang đợi lên máy bay, có tin nhắn đến.

Là Phó Tranh.

【Cậu lại bay sang Anh à?】

【Lần này đừng đi mất tám năm nữa nhé, không thì Tống Viêm lại phát điên mất.】

Tôi nhíu mày, gõ lại:

【Tống Viêm? Anh ấy sao rồi?】

【Cậu chưa lên máy bay nhỉ, tôi đang ở gần đây.】

Mười lăm phút sau, Phó Tranh thở hồng hộc chạy tới trước mặt tôi.

Tôi ngẩn người:

“Anh… thật sự đến à?”

Phó Tranh trợn trắng mắt:

“Tôi mà không đến, tối nay Tống Viêm chắc nhảy hồ tự vẫn luôn rồi đấy.”

Tôi bật cười, khẽ cong khóe môi:

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”

Từ lúc gặp lại đến giờ, tôi cũng đâu thấy Tống Viêm nhớ nhung tôi đến thế.

“Vậy sao không phải anh ấy đến?”

Phó Tranh lắc đầu vẻ bất đắc dĩ:

“Tôi bảo nó đến đuổi theo cậu, nó lại bảo phải cho cậu tự do. Thằng nhóc này càng lớn càng có bệnh.”

Tự do, là thứ mà Tống Viêm năm mười tám tuổi chưa từng học được.

Tôi nói nhỏ:

“Tôi chỉ về Anh để xử lý thủ tục sang tên nhà cửa thôi mà.”

Nhưng câu nói của Phó Tranh khiến tôi chột dạ:

“Tống Viêm… mấy năm nay sống không tốt sao?”

40

Trước ô cửa kính lớn ở sảnh sân bay.

Phó Tranh châm một điếu thuốc, chậm rãi kể:

Tống Viêm sau khi tôi đi, phát điên một trận thật sự.

Uống rượu đến mức chảy máu dạ dày, nửa đêm phải đưa vào viện cấp cứu.

Tỉnh lại là đòi bay sang Anh tìm tôi, vì chuyện đó mà cãi nhau lớn với mẹ anh ấy.

“Thời gian đó nó chắc bị trầm cảm, chẳng chịu nói chuyện với ai, sống dở chết dở suốt nửa năm.”

“Sau này nó học vẽ tranh, trông có vẻ khá lên. Tôi từng lén xem tranh nó vẽ — toàn là mắt.”

“Là đôi mắt của cậu.”

Tôi run nhẹ đầu ngón tay.

“Năm thứ tư sau khi cậu đi, công ty tụi tôi bắt đầu có khởi sắc.

Đêm Giáng Sinh hôm đó, tụi tôi uống vài ly, nó gọi cho cậu một cú điện thoại.”

Ký ức như mưa phùn, từng giọt rơi xuống tim tôi.

Giáng sinh năm đó, tôi đang tụ họp với vài người bạn.

Tôi ở trong bếp làm bánh nhân thịt.

Điện thoại là một đàn anh bắt máy giúp.

Khi tôi cầm lại thì cuộc gọi đã ngắt.

Đàn anh hơi áy náy:

“Đầu dây bên kia không nói gì cả.”

Tôi cũng không để tâm:

“Chắc gọi nhầm thôi.”

Ánh mắt vô thức liếc nhìn phần hiển thị cuộc gọi — rồi dừng lại.

Số lạ, đến từ Lộc Thành.

Tôi nhìn chằm chằm hai chữ “Lộc Thành” rất lâu, rồi lưu số đó lại.

Nhưng số ấy không bao giờ gọi lại.

Phó Tranh kể tiếp:

“Gọi xong cú điện thoại đó, nó ở trong phòng suốt một đêm không ra.

Ngày hôm sau, nó bỏ rượu, cũng không vẽ tranh nữa. Chỉ cắm đầu vào công việc, như chẳng có chuyện gì.

Nhưng tôi cảm thấy… nó lại trở thành một cái vỏ rỗng.”

41

Cuối cùng, tôi không lên chuyến bay đó.

Theo địa chỉ Phó Tranh đưa, tôi đến nhà Tống Viêm.

Mật mã cửa rất đơn giản — là ngày chúng tôi chính thức yêu nhau.

Trong phòng khách vắng ngắt.

Tôi lên lầu, mở cửa phòng ngủ.

Rèm cửa dày bị kéo kín mít.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối.

Một bóng người mờ mờ đang ngồi dưới đất, tựa lưng vào mép giường.

Tôi bước vào, thoáng ngửi được mùi rượu nhè nhẹ.

Đi thêm hai bước, mũi chân đá trúng một chai bia.

Tôi khẽ gọi:

“Tống Viêm…”

Không có phản hồi.

Tôi đi đến, vén nhẹ một bên rèm cửa.

Ánh sáng chói lóa tràn vào, phủ lên người đàn ông kia.

Người đàn ông tiều tụy khẽ run mi, chậm rãi mở mắt.

Tôi nửa quỳ trước mặt anh, chạm vào trán:

“Khó chịu không? Uống bao nhiêu rồi?”

Anh không đáp, ánh mắt dần rõ nét, dán chặt lên tôi, như đang xác nhận điều gì đó.

Có lẽ do say, anh không còn lạnh lùng như thường ngày.

Dưới ánh mặt trời, mí mắt mỏng ánh lên sắc hồng.

Một lúc sau, anh nghiêng mặt đi, tránh khỏi tay tôi.

“Không phải định đi à? Quay lại làm gì.”

“Không đi nữa.” Tôi nhẹ giọng dỗ,

“Mua quà Tết cho anh này.”

Tôi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra.

Mở ra — là một chiếc vòng tay bằng bạc, ở giữa là một viên đá đỏ hình viên kẹo.

Ban đầu định là về rồi mới tặng.

“Xấu chết, ai mà thích.”

“… Đưa tay ra.”

Hai giây sau, anh đỏ mặt, lặng lẽ chìa tay trái ra.

Khi đeo vòng cho anh, đầu ngón tay tôi chạm đến làn da lấm tấm sẹo.

Lật ngửa tay anh.

Trên cổ tay là dòng chữ “γλυκόφιλος” — một hình xăm màu xanh đen, bên cạnh vùng da ửng đỏ.

Tôi đưa tay khẽ chạm vào những đường nét gồ ghề ấy, đầu mũi cay xè.

“Sao không xóa cùng với cái kia luôn?”

Anh cúi đầu, hàng mi dài đổ bóng nơi khóe mắt.

“Không liên quan gì đến em.”

Giọng anh khàn đặc, mắt lấp lánh hơi nước, cố chấp như đứa trẻ vừa uống rượu, vừa cứng đầu vừa vụng về.

“Tránh xa tôi ra, chúng ta chỉ là bạn học không thân.”

Giống như một con thú nhỏ bị mưa làm ướt, cô đơn co ro trong đêm lạnh.

Tôi chẳng thèm để ý.

Nghiêng người tới, đầu ngón tay móc ra sợi dây chuyền bạc nơi cổ anh.

Anh không chống cự, mặc tôi muốn làm gì thì làm.

Trên sợi dây ấy là một chiếc nhẫn bạc — chính là chiếc trị giá ba mươi ba tệ năm nào.

Tám năm trôi qua chiếc nhẫn rẻ tiền ấy đã bị trầy xước đủ kiểu, lớp bạc mờ đi thấy rõ.

Tôi chớp mắt.

Không báo trước, nước mắt lăn dài.

“Khóc cái gì.”

Anh đưa tay lau nước mắt cho tôi.

“Không được khóc.”

Tôi ôm lấy anh, toàn bộ nước mắt đều thấm vào vai áo anh.

Mọi cảm xúc tích tụ trong lòng cuối cùng cũng vỡ òa.

“Tống Viêm, em thừa nhận… đúng là em vừa muốn cái này, vừa muốn cái kia… Em không quên được anh, em nhớ anh đến phát điên…”

Anh từ từ, run rẩy mà ôm chặt tôi vào lòng.

Hai trái tim áp sát vào nhau.

Tôi khóc, anh cũng khóc.

Nức nở như một đứa trẻ, yếu ớt và run rẩy.

“Được… Hạ Đường, em muốn gì cũng được.”

“Anh cho em tất cả.”

“Chỉ xin em, đừng để anh mất tất cả… ít nhất, hãy yêu anh…”

“Hạ Đường, đừng bỏ anh lại thêm lần nào nữa…”

Phiên ngoại 1

Hạ Đường luôn nghĩ mình là một người khô cạn cảm xúc.

Một đứa trẻ chưa từng nhận được tình yêu, lớn lên rồi thường sẽ đi đến hai thái cực:

Một là khao khát yêu thương, hai là sợ hãi và lẩn tránh.

Hiển nhiên, Hạ Đường là kiểu người thứ hai.

Với cô, yêu hay được yêu đều không có ý nghĩa gì.

Ký ức đau đớn quá rõ ràng, trở thành những vết sẹo rỉ máu mãi không lành.

Cô xây một bức tường trong lòng mình.

Trên tường phủ đầy rêu xanh ẩm thấp,

Không ai có thể trèo vào, cô cũng không trèo ra được.

Sau đó, cô cố tình tiếp cận Tống Viêm, hai người yêu nhau.

Theo thời gian, bức tường dần xuất hiện vết nứt.

Cô bắt đầu không biết nên làm thế nào, vừa sợ hãi vừa bối rối.

May mà lúc ấy mẹ của Tống Viêm xuất hiện, chỉ cho cô một con đường.

Phải, ban đầu tiếp cận anh là có mục đích.

Thế nên, cô dứt khoát rời đi, không chút lưu luyến.

Với cô, yêu đương quá mơ hồ, không bằng một tương lai có thể nắm chắc.

Cô không hối hận vì lựa chọn của mình.

Cũng không nghĩ lại về chàng trai kiêu ngạo trong trí nhớ.

Nhưng đến ngày trở về nước, trong thang máy, cô gặp lại Tống Viêm.

Gió tuyết tám năm trước ùa vào qua kẽ hở của bức tường trong tim.

Rồi sau đó, khi cô thấy lại chiếc nhẫn ba mươi ba tệ năm xưa,

Bức tường đổ sụp.

Phiên ngoại 2

Tống Viêm trước đây không bao giờ nghĩ mình thiếu ai mà không sống nổi.

Cho đến khi chia tay với Hạ Đường, cuộc sống của anh thật sự khốn khổ không tưởng.

Anh thường uống say giữa đêm, rồi không ngừng nhớ lại ngày chia tay hôm đó.

Cả hai cãi nhau đến mức không còn mặt mũi gì, vậy mà cô vẫn lạnh lùng đến thế.

Lúc nào cũng vậy, luôn dễ dàng rút lui không luyến tiếc.

Anh lẽ ra phải nhận ra từ sớm.

Cô từng nói:

“Tôi làm sao có thể thích một người như anh.”

Thật tàn nhẫn.

Khoảnh khắc đó, Tống Viêm ôm cô vào lòng mà thấy…

Hạ Đường giống như được đúc từ thép —

Ôm lấy cô chỉ khiến bản thân bị cắt đến máu me đầy mình.

Đúng vậy, người như anh, không có gì trong tay, đầy khuyết điểm.

Đáng bị vứt bỏ.

Sau khi chia tay, năm thứ hai anh bắt đầu học vẽ.

Chỉ có khi vẽ, người nóng tính như anh mới trở nên trầm tĩnh hơn.

Dần dà, anh như tách ra thành hai con người.

Anh có thêm một danh phận: họa sĩ.

Vẽ cũng không tệ, đôi lúc có phóng viên phỏng vấn anh.

Báo chí viết rằng Tống Viêm là người “nho nhã, thiện lương, khiêm tốn lễ độ”.

Thật nực cười.

Đọc những bài báo đó, đầu óc anh toàn là hình ảnh Hạ Đường.

Anh nghĩ: Nếu cô thấy mình bây giờ, liệu có vui không?

Vô dụng thật. Tống Viêm tự mắng mình. Đến lúc này rồi, mà anh vẫn còn nhung nhớ cô ấy.

Về sau, Tống Viêm đi Anh rất nhiều lần.

Gần như tháng nào cũng bay sang một lần.

Bạn bè hỏi thì bảo đi công tác. Chứ còn sao nữa? Chẳng lẽ nói là đi tìm người phụ nữ vô tâm kia à?

Ai lại hèn đến mức ấy.

Xa vạn dặm, mệt mỏi rã rời.

Tống Viêm đứng trên đường phố nước Anh, ánh mắt lướt từng gương mặt trong đám đông.

Trong lòng anh đang chờ đợi điều gì, chỉ có chính anh mới biết.

Anh không biết Hạ Đường ở đâu, nước Anh thì quá rộng. Chỉ biết cầu may, nhưng vận may của anh chưa từng đứng về phía anh.

Thỉnh thoảng đứng ở ngã tư đường, Tống Viêm sẽ nghĩ: Nếu thực sự gặp lại cô ấy, nên nói gì?

“Lâu rồi không gặp?”

Hay:

“Long time no see?”

Người phụ nữ xấu tính đó còn nhớ cách nói tiếng Trung không?

Không, chắc là chẳng nhớ đâu.

Cũng chẳng nhớ đến anh nữa…

Là một người đàn ông bắt máy.

Tống Viêm thừa nhận, Khoảnh khắc đó anh thực sự muốn cầm dao, đâm xuyên qua anh ta và Hạ Đường một nhát, chết chung cho xong.

Đầu dây bên kia có rất nhiều tiếng động. Chắc là đang ở một bữa tiệc. Tiếng cười nói rộn ràng.

Hạ Đường đã có rất nhiều bạn bè. Cô sống rất tốt.

Trong cuộc sống không có anh.

Sự thật ấy suýt nữa đã đánh gục Tống Viêm.

Hạ Đường đã đạt được điều mình mong muốn.

Và trong những điều mong muốn đó, không có anh.

Tống Viêm nghĩ, Hay là tự đâm chết mình luôn cho rồi.

Năm thứ tám kể từ khi Hạ Đường rời đi.

Tống Viêm tình cờ đọc được một câu nói trên mạng:

“Thế gian này thứ duy nhất không đổi chính là mọi thứ đều sẽ thay đổi. Đừng để quá khứ trói buộc, phải bước tiếp về phía trước.”

Một đạo lý nghe thì đơn giản.

Tống Viêm nghĩ có lẽ đã đến lúc mình nên buông bỏ.

Thời gian thật sự có thể xoa dịu tất cả chăng?

Anh nghĩ… Trước khi thật sự kết thúc, muốn đến Anh một lần cuối cùng, coi như vẽ dấu chấm hết cho tất cả.

Ban đầu, ngày hôm đó anh đã xuống nhà, chuẩn bị ra sân bay.

Cửa thang máy mở ra.

Và ngay khoảnh khắc ấy, người anh ngày nhớ đêm mong đứng ngay trước mặt.

Người phụ nữ gầy gò đứng ngoài thang máy, đôi mắt tròn xoe, nhìn anh chằm chằm không chớp.

Trong khoảnh khắc ấy, nhịp tim Tống Viêm như chậm lại. Từng nhịp, từng nhịp vang vọng trong lồng ngực.

Anh không lừa được bản thân mình.

Anh mãi mãi cũng không thể buông bỏ.

Anh muốn dây dưa với người trước mặt này suốt cả đời.

— Hết —