Chương 1 - Nhặt Được Vận May Trong Thùng Rác

Khi nhân viên môi giới dẫn tôi đi xem nhà, trước mắt tôi bỗng nhiên xuất hiện một dòng chữ trôi lơ lửng:

【Nam chính sau này sẽ mua lại căn nhà này với giá gấp mười lần. Không biết con nhóc nào sẽ phát tài nhờ căn này nữa.】

Tôi sững người ba giây, rồi dứt khoát ký hợp đồng mua nhà ngay tại chỗ!

Nửa đêm, tôi ngồi tính tiền vay mua nhà mà càng tính càng tuyệt vọng, bắt đầu nghi ngờ bản thân có phải bị trúng độc “cẩu lương” rồi mới tin rằng thế giới này có mưa đạn.

Kết quả là màn đạn chữ lại một lần nữa nổ tung:

【Nữ chính sao lại ném hết hàng hiệu nam chính tặng vậy trời?】

【Cứu với! Cho tôi xuyên vào đi! Tôi muốn nhặt lại đồ quá à!】

Tôi bật dậy trong tích tắc, phi lên chiếc xe ba bánh, phóng thẳng đến nhà nam nữ chính.

Thật hay giả chẳng quan trọng—phúc lộc từ trên trời rơi xuống này cuối cùng cũng đến lượt tôi rồi!

1.

“Cô Hướng à, cô đã xem căn này tới lần thứ năm rồi đấy. Dù nhà hơi cũ, nhưng tính ra thì rất đáng tiền, cô đừng chần chừ nữa.”

Tôi nắm chặt tờ tờ rơi nhàu nhĩ trong tay, theo sau anh môi giới, lần thứ năm đánh giá căn nhà này.

Thực ra tôi cũng biết căn này rất xứng đáng, nhưng chỉ riêng tiền đặt cọc thôi cũng đủ vét sạch toàn bộ tiền tiết kiệm của tôi, còn khiến tôi ngập đầu trong nợ.

Cân đi nhắc lại, đúng lúc tôi định từ bỏ thì trước mắt bỗng nhiên hiện lên một đống chữ:

【Nữ chính thật sự muốn bán căn nhà này sao? Đây chính là tổ ấm tình yêu của cô ấy và nam chính hồi họ nghèo khổ nhất mà!】

【Lục Đình Xá đúng là quá đáng, không trách gì Thanh Hoan bé bỏng lại tuyệt vọng đến thế.】

Tôi dụi mắt—không phải ảo giác thật sao?

Ngay lúc đó, một dòng đạn chữ nữa lướt qua:

【Không biết sẽ rơi vào tay ai, sau này Lục Đình Xá sẽ mua lại với giá gấp mười lần đấy.】

Gấp mười lần? Vậy chẳng phải là… trúng mánh to rồi sao!

Tôi cố kìm nén sự kích động, dè dặt hỏi anh môi giới: “À, cho hỏi chủ nhà tên gì vậy ạ?”

Anh ta phẩy tay: “Hứa Thanh Hoan. Bạn trai cô ấy giàu lắm, không cùng đẳng cấp với chúng ta đâu, nếu không thì sao lại bán rẻ thế này.”

Trời ơi! Trùng khớp hoàn toàn với mấy dòng đạn chữ kia!

Anh môi giới có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn: “Nếu không thì tôi giúp cô tìm căn rẻ hơn nhé?”

“Đừng!” Tôi vội vàng giữ tay anh lại, “Chính căn này!”

2.

Bên mua và bên bán đều sảng khoái, cả buổi sáng là làm xong thủ tục, chiều tôi đã dọn đến căn nhà mới.

Nhờ những dòng đạn chữ, tôi mới biết hóa ra mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kiểu “truy thê hỏa táng tràng”.

Hiện tại nam nữ chính đang giận nhau, tôi mua căn nhà này, coi như là “phát tài nhờ tình tan vỡ”.

Nằm trên giường đêm khuya, nhìn số dư trống trơn trong tài khoản ngân hàng, tôi có cảm giác như vừa mơ một giấc mộng hoang đường.

Hồi tưởng lại những dòng chữ kia… hừm, có khi nào tôi ăn quá nhiều “cơm chó” nên bị nhiễm độc rồi không?

Làm gì có ai ở đời thực lại nhìn thấy đạn chữ cơ chứ?

Nghĩ đến đây, tôi bật dậy. Vì căn nhà này mà tôi vét sạch mười vạn tiết kiệm, còn gánh thêm mấy chục vạn tiền vay.

Nếu chẳng có nam chính nào cả, mà với thu nhập bán bánh kếp hàng tháng của tôi, thì đến kiếp nào mới trả xong?

Tôi vừa hối hận vừa đập đập đầu mình.

Lúc đó, ánh sáng trắng lại lóe lên trước mắt. Tôi còn tưởng mình đập mạnh quá đến hoa mắt, định thần nhìn lại—là đạn chữ nữa!

【Thanh Hoan lần này thật sự tức giận rồi, vứt hết quà xa xỉ Lục Đình Xá tặng.】

【Hôm nay là kỷ niệm năm năm yêu nhau mà Lục Đình Xá lại ngủ lại nhà tiểu tam!】

【Lục Đình Xá quá đáng thật, tôi còn tưởng anh ta bản chất không tệ cơ đấy!】

Trong cả đống bình luận chửi nam chính, có một câu đặc biệt thu hút tôi:

【Đừng vứt nữa bé ơi, đem bán đi đổi được khối tiền đó!】

Vứt đồ? Bán được tiền?

Còn có chuyện tốt thế này sao?!

Tôi bật dậy như lò xo, gọi điện cho anh môi giới, cố gắng giữ bình tĩnh để giọng không run vì quá kích động.

“À… chủ nhà cũ để quên chút đồ, anh có thể cho tôi địa chỉ chỗ cô ấy đang ở không? Tôi đem qua trả.”

Anh môi giới rõ ràng bị tôi gọi tỉnh lúc đang ngủ:

“Đêm hôm rồi, gọi chỉ vì chuyện này? Bạn trai cô ấy là tổng giám đốc tập đoàn Lục Thị đấy, giờ đang sống ở khu cao cấp nhất thành phố, thiếu gì đâu mấy thứ lặt vặt đó? Bán nhà lúc trước cô ấy cũng nói rồi, đồ bỏ lại cứ xử lý hết là được.”

Không lấy được địa chỉ, tôi lo đến toát mồ hôi. Cơ hội luôn dành cho người ra tay nhanh! Chậm chân là bị người khác hốt hết bảo vật thì sao?

Ngay trước khi anh ta cúp máy, tôi vội nói:

“Đó là tín vật tình yêu của họ!”

“Hả? Ai cơ?”

“À… của tổng giám đốc Lục ấy, trên đó còn khắc tên hai người họ, lỡ xảy ra hiểu lầm thì sao? Anh mau cho tôi địa chỉ đi!”

Anh môi giới im lặng một lúc lâu, rồi thở dài: “Thế thì càng không thể cho cô biết. Dám làm lộ địa chỉ nhà tổng giám đốc Lục, tôi chán sống rồi chắc?”

Dứt lời là dứt cuộc gọi luôn.

Tức tối, tôi ném điện thoại xuống giường.

Đạn chữ vẫn đang tiếp tục truyền trực tiếp tình hình bên nữ chính.

【Trời đất ơi, cả đồng hồ Patek Philippe mà cũng ném đi? Nữ chính phát điên rồi à?!】

【Cầu xin cho tôi xuyên vào được không! Tôi muốn đi nhặt quá!!!】

Tôi xoay vòng vòng vì sốt ruột, bỗng nhiên linh quang chợt lóe—khoan đã! Anh môi giới chẳng phải vừa nói địa chỉ là khu cao cấp nhất thành phố sao?

Tôi lập tức khoác áo, leo lên xe ba bánh bán bánh kếp, phóng như bay.

Nửa tiếng sau, tôi đứng trước khu nhà cao cấp nhất thành phố—Lan Đình Ngự Phủ.

Khu này rộng lắm, nhưng nửa đêm hai giờ vẫn có người ra ra vào vào ném đồ, đúng là dễ nhận như con rận trên đầu hòa thượng.

Hứa Thanh Hoan ôm một cái hộp lớn bước tới thùng rác, đổ sạch bên trong vào đó.

Ôi trời ơi, đúng là Thần Tài trong hình hài tán tài đồng tử!

Chờ cô ấy quay đi, tôi lập tức lao đến bên thùng rác, mở bao tải ra bắt đầu nhặt nhanh như chớp.

Một mắt nhặt đồ, một mắt canh chừng cổng biệt thự.

Chẳng bao lâu sau, Hứa Thanh Hoan lại ra ôm một thùng nữa.

Tôi vội né sang một bên, đợi cô ấy đi rồi lại nhào lên tiếp tục “thu hoạch”.

Đến khi bao tải sắp đầy, cô ấy lại ôm ra thêm một thùng.

Tôi cố kéo bao đi để trốn, nhưng nó quá nặng.

Thấy cô ấy sắp mở cửa ra, tôi quýnh quá kéo mạnh một cái.

Xoạt xoạt—

Đáy bao tải bị rách, đống đồ bên trong rơi tung tóe.

Tôi đứng hình tại chỗ.

Ánh mắt tôi và Hứa Thanh Hoan ở phía xa chạm nhau.

Đạn chữ nổ tung.

【WTF! Thật sự có người nhặt!!!】

【Khác gì bánh từ trên trời rơi xuống đâu chứ?!】

【Chẳng phải cô gái mua nhà ban ngày sao? Một ngày mà phát tài tận hai lần, ai mà may được như cô ấy chứ!】

【Bé ơi mau lấy lại đồ đi, giờ quay đầu vẫn còn kịp, lấy về tự bán đi còn hơn!】

3.

Chưa kịp phản ứng, tôi đã theo bản năng nằm úp người lên bao tải như gà mẹ che chở con.

Nửa đêm nửa hôm tôi đạp xe ba bánh đến nhặt đồ, giờ mà bị người ta đòi lại thì chẳng phải công toi rồi sao?

Nhưng… tôi hơi chột dạ.

Đôi mắt Hứa Thanh Hoan đỏ hoe, dáng người mảnh mai càng thêm mong manh giữa gió lạnh đêm khuya.

Chiếc hộp trong tay cô rõ ràng toàn là những món đồ đắt tiền, nhưng chính cái kiểu “được yêu thương hết mực mà giờ phải buông bỏ” ấy lại càng khiến người ta xót xa hơn.

【Bé ơi, có tiền mới có tư cách rời xa tên cặn bã đó!】

【Tình yêu mất rồi thì thôi, nhưng không thể để cả tiền cũng mất theo!】

Tôi nhìn những dòng đạn chữ, lại nhìn Hứa Thanh Hoan, tim mềm nhũn ra.

Dù luyến tiếc cỡ nào, tôi vẫn ngừng nhặt đồ, cố nhịn đau mà cất lời:

“Cái này… nếu cô muốn lấy lại…”

“Biết cô cần thì tôi đã chẳng vứt vào thùng rác rồi.”

Hứa Thanh Hoan gượng cười, miễn cưỡng nhếch môi, rồi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp xuống cạnh chân tôi.

“Cô thích thì cứ lấy hết đi.” Cô liếc nhìn cái bao tải rách toạc của tôi, suy nghĩ một lát rồi nói:

“Chờ tôi chút.”

Nói rồi, cô chạy nhanh vào nhà. Chẳng mấy chốc, cô quay ra với ba chiếc bao tải lớn màu sắc rực rỡ.

Tôi tròn mắt. Giàu như vậy mà cũng dùng bao tải dệt?

Nhưng nhanh chóng, đạn chữ đã cho tôi biết mình thiển cận cỡ nào:

【Đó là bao dệt phiên bản giới hạn của LV đấy!】

LV?! Lại còn hàng giới hạn?!

“Bao của cô rách rồi, dùng cái này đựng đi.” Hứa Thanh Hoan ngồi xuống, giúp tôi nhặt hết mấy món hàng hiệu vung vãi dưới đất cho vào túi LV.