Chương 12 - NHÂN THÚ

20

Chúc Diễn đời này ở cùng cửu muội chịu không ít khổ.

Nhìn thấy cửu muội trong nháy mắt, hắn liền run như cầy sấy, hoảng sợ trừng lớn mắt, lại nói không ra một câu.

 

Có cửu muội , kết thúc mọi chuyện, giao cho nàng, ta rất yên tâm.

Hứa hẹn cho Nhị hoàng huynh cùng Ngũ đệ một người mười vạn bạch ngân, rốt cục ngăn trở sự hiếu kỳ của  bọn hắn đối với "Trùng sinh"

Không tiếp tục chờ lâu, ta mang theo Thẩm Hoài An ngồi lên xe ngựa về thành.

 

Đối với Thẩm Hoài An, ta có một đống chuyện muốn hỏi. Muốn hỏi hắn hôm nay là làm sao biết được ta ở đâu? Muốn hỏi hắn tại sao lại nói những lời kia. Thậm chí muốn hỏi câu, hắn"Phí hết tâm tư đổi cho ta ta trùng sinh" Là chuyện gì xảy ra? Nhưng hôm nay không biết sao, tâm ta hoảng đến kịch liệt.

 

Thẳng đến trở về phủ cũng không thể hỏi ra lời.

Còn bị hắn đoạt trước.

"Điện hạ, ta càng nghĩ, vẫn là nghĩ...... Nghĩ về Đông Ngung."

Hắn  nói những lời này đến đến đột ngột, cũng uể oải.

Hoàn toàn mất hết khí thế cùng Chúc Diễn giằng co .

 

"Vì sao?"

Ta nghe thấy thanh âm của mình khẩn trương.

Đã thấy hắn bỗng nhiên rủ xuống con ngươi, khóe môi hơi nhếch, nụ cười đắng chát.

 

"Ta đem kế hoạch của Đông Ngưng sứ thần nói thẳng ra, coi là có thể dùng cái này để ngài hiểu lòng ta."

"Nhưng điện hạ vì sao không muốn dùng ta? Rõ ràng có ta căn cứ chính xác, ngài căn bản không cần chịu khuất nhục."

"Ngài ở bên cạnh ta thả rất nhiều ám vệ, hôm nay lấy thân mạo hiểm không nói cho ta, là bởi vì ngài còn không tín nhiệm ta...... Đúng không?"

 

Hắn hỏi vấn đề làm ta yên lặng, nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào.

 

Nghĩ nghĩ, ta quay người tiến về tẩm điện, tiếp nhận thuốc trị thương từ tay thị nữ, nhìn hắn vẫy gọi:

 

"Đến, thay ta thoa thuốc."

 

Nhưng mà lần này, hắn lại đứng không nhúc nhích.

Chỉ là ngước mắt hướng ta nhìn lại, đuôi mắt trên gương mặt tuấn tú đỏ thắm.

Phảng phất ẩn giấu cảm xúc ngập trời, gần như vỡ vụn, nhìn lại giống như là muốn khóc.

"Điện hạ đã không tin ta, tội gì đến trêu chọc ta?"

"Ngài đối với ta không có tâm tư kia, cũng đừng đến trêu chọc ta, ta chịu không nổi, sẽ làm thật......"

21

 

Thẩm Hoài An, giống như là một cây lông vũ nhẹ . Trong lòng ta bối rối không còn. Thay vào đó là chua xót. Cảm xúc lạ lẫm ta chưa bao giờ có.

Đến khi ta hoàn hồn không kịp suy nghĩ đã nói.

"Ai nói ta không có tâm tư kia?"

 

"Tới đây, ta không muốn nói lần thứ hai."

Câu nói xuống trong nháy mắt, hô hấp của hắn bỗng nhiên dừng lại.

Giống như sao trời rơi vào trong con ngươi hắn, ánh mắt của hắn sáng đến doạ người.

 

"Điện hạ......"

Hắn đứng hồi lâu, rốt cục vẫn là nhấc chân tiến đến. Cẩn thận từng li từng tí, như sợ nát mộng đẹp.

Ta đem bình sứ đưa đến trong tay hắn:

 

"Không phải không tin ngươi, chỉ là tuồng vui này nhất định phải hát cho người ta nhìn, không hát không được."

"Mà trên sân khấu người không thể là ngươi, bởi vì ta...... Không nỡ bỏ ngươi chết."

 

Cổ bị bóp đến sưng đỏ lạnh buốt, không rõ lạnh chính là dược cao hay là tay hắn.

Thẳng đến hắn không nói một lời lui ra.

Ta mới từ trên bàn lấy mứt hoa quả trong hộp, nhặt lên một khối mứt đưa vào trong miệng hắn.

Mứt vào, ta ngẩng đầu khẽ hôn ở môi của hắn.

Vừa chạm liền tách ra.

 

"Ngọt không?"

 

"Ngọt."

"Ngọt liền nhớ kỹ, ngoại trừ Bình Lan thành, ngoại trừ phủ thượng của ta, ngươi sẽ không nếm được ở đâu vị ngọt như thế."

 

Ta dừng một chút.

Mặc dù còn chưa hoàn toàn hiểu, trong lòng mình cảm xúc đó là cái gì.

Nhưng giống như, có mấy lời cũng không phải là khó như vậy có thể nói ra miệng.

"Ngươi như muốn đi liền đi, ta sẽ không ngăn ngươi, nhưng ngươi nhớ về. Dù sao ngươi biết, ta chưa từng......"

 

Ta muốn nói"Ta chưa từng nghi ngờ người" .

Nhưng hắn không muốn nghe, ta còn chưa có nói xong, liền bị hắn cúi người ngăn chặn, rốt cuộc nói không nên lời.

 

Nụ hôn của hắn rất gấp, như mưa rào cuồng phong, phảng phất muốn đem ta xé nát.

 

Hồi lâu mới thôi.

"Điện hạ, là ngươi chủ động trêu chọc ta."

"Ngài không thể hối hận......"

Hắn thở khẽ, ngữ khí lấy lòng, cẩn thận từng li từng tí.

 

.

Bị hắn nhìn chằm chằm, ta như bị mãnh thú để mắt tới, nơi n.g.ự.c từng đợt căng lên.

Trong lòng ngứa ngáy khó nhịn. Ta từ trước đến nay tùy tâm, không phải người tính tình dễ chịu.

Đưa tay ôm lấy cổ của hắn. Tâm niệm vừa động, lời đã vượt lên trước một bước nói ra miệng:

 

"Thẩm Hoài An, tối nay đừng đi."

Hắn tựa hồ còn chưa từ nụ hôn kia bên trong rút ra.

Tai ửng đỏ, đáy mắt tuôn ra dục vọng không cách nào coi nhẹ..

Không khí tựa hồ ngưng trệ.

 

Cơ hồ giống nư bản năng, ta bỗng nhiên cảm giác một tia nguy hiểm.

Không đợi ta tìm ra xem nguy hiểm đến từ nơi nào. Thẩm Hoài An bỗng nhiên hôn ta.

Chỉ một thoáng, nét mặt của hắn như băng tuyết hòa tan, vạn dặm gặp xuân.

 

"Được, điện hạ, ta không đi."

Bị đẩy vào giường, trong đầu của ta chỉ còn một cái ý niệm trong đầu.

Ta đến tột cùng lúc nào có ảo giác, cho rằng Thẩm Hoài An rất ngây thơ?

 

Ý niệm mới vừa nhuốm một cái chớp mắt, lại bị ta tự mình bóp tán.

 

Thôi.

Ai bảo là ta chủ động trêu chọc hắn đây.

 

22

Một đêm kia, trong điện ta nến đỏ đốt suốt cả đêm.