Chương 6 - Nhân Tài Trong Cung Đình

Quay lại chương 1 :

Thấy giãy giụa vô ích, ta chỉ đành nhẹ giọng hỏi: “Cái đó… có thể mang theo ít thìa là về không?”

Tiêu Hoàn An: “……”

Chẳng rõ hắn đã nói gì, mà đến cuối cùng, Khả hãn ôm lấy lò nướng, lệ tuôn đầy mặt tiễn biệt:

“Vương phi! Nhớ về thăm thường xuyên a!”

Tam hoàng tử Thiết Trụ đuổi theo sau vó ngựa, gào to: “Sư phụ! Người còn chưa dạy ta chiêu cuối cùng!”

Ta nằm úp trên lưng ngựa, vẫy tay: “Lần sau! Nhất định lần sau!”

Tiêu Hoàn An mặt đen như đáy nồi, thúc mạnh gót, chiến mã hí vang một tiếng rồi phóng vút đi.

Giữa gió rét hun hút, ta nghe thấy tiếng hắn nghiến răng ken két bên tai:

“Không có lần sau nữa.”

12

Trên đường về kinh, ta vẫn canh cánh một chuyện trong lòng:

Rốt cuộc vì sao Tiêu Hoàn An lại đổi ý, nhất định phải đón ta về? Chẳng lẽ vì… thịt nướng của ta quá thơm?

“Vương gia,” Ta nằm bò bên cửa sổ xe ngựa, rụt rè hỏi, “Ngài không phải là… nhớ ta rồi đấy chứ?”

Tiêu Hoàn An đang phê tấu chương, bút liền khựng lại.

“Bản vương chỉ… nhớ cảnh náo nhiệt.” Hắn lạnh nhạt đáp.

Vừa vào cửa thành, ta liền bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây dại.

Hai bên đường chật kín bách tính, người thì gõ chiêng đánh trống, người thì rắc hoa tung hô, có kẻ còn giơ cao biểu ngữ:

【Cung nghênh Giang Đường Đường hồi kinh!】 【Giang Đường Đường phúc trạch ban dân!】

Ta: “???”

Diễn biến thay đổi quá đỗi đột ngột, ta không theo kịp nữa rồi.

Thượng thư Lễ bộ lau mồ hôi, run giọng giải thích:

“Trong nửa năm tiểu thư rời kinh, kinh thành đã xảy ra ba trận lôi bạo, năm lần ngự thiện phòng phát nổ, ngay cả cổ thụ trăm năm ở Quốc Tự cũng héo rụng…”

Ta kinh hãi:

“Vậy… các người lại cho rằng là do ta?”

“Không phải!” Thượng thư Lễ bộ phịch một tiếng quỳ sụp xuống, gấp gáp nói:

“Hạ quan cho rằng… là kinh thành quá nhớ tiểu thư, nên mới phát sinh dị tượng để tỏ lòng kháng nghị!”

Ta nghe không hiểu, nhưng cảm thấy vô cùng chấn động.

Trạm đầu sau khi hồi cung — Từ Ninh cung.

Vừa thấy ta, Thái hậu tay cầm chuỗi Phật châu run lên không ngớt: “Ai gia đã đặc biệt thỉnh đạo trưởng núi Long Hổ đến trấn mệnh.”

Dứt lời, một lão đạo tóc bạc như tuyết bước ra.

Ông ta bấm ngón tay tính toán, bỗng nhiên “ồ” một tiếng kinh ngạc.

“Cô nương này mệnh cách khác thường!” Ông vừa nhảy vừa xoay quanh ta, nói như reo: “Không phải Thiên Sát Cô Tinh, mà là mệnh vượng phu ngàn năm khó gặp!”

Toàn điện xôn xao như vỡ chợ.

Phật châu trong tay Thái hậu rơi đầy mặt đất: “Chân ngôn chăng?”

Lão đạo vỗ ngực chắc nịch: “Thiên chân vạn xác! Nếu Vương gia cưới nàng, còn đâu chuyện thức đêm duyệt tấu chương tới mức quầng mắt đen sì!”

Tiêu Hoàn An: “……”

Ta: “……”

Ta thật chẳng ngờ… Tiêu Hoàn An lại thực sự muốn cưới ta.

Thái hậu tính khí gấp gáp, nên đêm ấy Phủ Nhiếp chính đã treo đèn kết hoa.

Chẳng rõ vì sao, nhưng ta cứ cảm thấy mọi chuyện sau khi hồi kinh… diễn tiến có phần quá nhanh.

Như thể… có người ở sau âm thầm thúc đẩy.

Nghĩ mãi không ra, ta đành buông bỏ. Thôi, giờ lo việc tối nay ngủ đâu trước đã.

13

Tay ôm hũ thìa là lén lút mang từ Bắc Địch về, ta cẩn thận hỏi: “Vương gia… đêm nay… ta ngủ đâu?”

Tiêu Hoàn An không thèm ngẩng đầu: “Thư phòng.”

Ta: “???”

Một khắc sau, ta đứng trong thư phòng, nhìn chiếc trường kỷ mới kê — rõ ràng vừa được thêm vào, bèn trầm ngâm.

“Điệu múa dạy cho Tam hoàng tử,” Tiêu Hoàn An bỗng từ phía sau áp sát, hơi thở phả bên tai, “Giờ múa cho bản vương xem.”

Toàn thân ta cứng đờ: “Vương… vương gia cũng yêu thích vũ điệu quảng trường ư…?”

Hắn khẽ bật cười, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua eo ta: “Bản vương chỉ thích nhìn nàng múa.”

Sáng hôm sau, ta vừa xoa thắt lưng đau ê ẩm, mới hiểu rõ ràng rành mạch thế nào là “xử lý nàng sau”.

Thị nữ mặt đỏ tía tai đến báo: “Vương phi, phu nhân các phủ đều đang ở ngoài, nói là… muốn nhân chút vận may vượng phu của người.”

Ta: “……”

Ngươi đỏ mặt cái gì?! Bổn vương phi chẳng qua chỉ là múa hơi lâu, nên mới đau mỏi cả người.

Thế gian này… sao ai nấy đều suy nghĩ bất chính vậy?

Tiêu Hoàn An tinh thần phơi phới ra triều, để lại một mình ta đối mặt với đám quý phụ ánh mắt như hổ rình mồi.

“Vương phi nương nương,” Phu nhân Tể tướng ân cần hỏi: “Bí quyết vượng phu của người… là gì vậy?”

Ta ngẩng đầu nhìn trời, thuận miệng đáp: “Có lẽ… là nướng thịt dê nhiều hơn một chút?”

Một tháng sau, kinh thành nổi lên một cơn phong khí quái dị.

Tất cả tửu lâu thi nhau ra món “thịt nướng thìa là bản vương phi”, Quý nữ học múa “vũ điệu quảng trường Bắc Địch”, Ngay cả Thái hậu cũng lén hỏi ta xin… bột ớt.

Chuyện Thái hậu mê bột ớt, phải kể từ buổi triều kiến sớm ngày thứ ba sau khi ta hồi cung.

Lão thái thái thấy ta rắc ớt bột điên cuồng vào bữa sáng, rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:

“Thật sự… ngon đến thế sao?”

Ta vội dâng lên một lọ nhỏ: “Thỉnh nương nương thử qua Chuyên trị chứng chán ăn đó ạ.”

Một khắc sau, từ Từ Ninh cung vọng ra tiếng hắt hơi động trời long đất.

Thái hậu vừa ôm miệng sưng đỏ, vừa lớn tiếng tuyên bố: “Ai gia chưa bao giờ tinh thần thế này! Ngự thiện phòng! Tối nay… ăn lẩu!”