Chương 13 - Nhân Quả Duyên Hành
13.
Đôi mắt của tôi khẽ động, đám người này liền mất khống chế đi về phía Chu Nghi.
Biểu cảm trên mặt Chu Nghi mắt thường cũng có thể thấy được đang rất kích động.
“Mấy...... mấy người muốn làm gì? Đồng Lan ở bên kia, tôi là Chu Nghi!”
Chu Nghi chậm rãi lui về phía sau, trong khe hở cô ta lại nhìn thấy đồng tử của tôi, lập tức ngã ngồi dưới đất.
“Đồng Lan, mày rốt cuộc là thứ gì! Tao sẽ không tha cho mày, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nhưng giọng nói của cô ta đã bị chặn lại, không biết là ai nhét quần áo vào miệng cô ta.
Chúng đối xử với Chu Nghi như khi thường đối với tôi. Bất cứ khi nào cô ta cố gắng chống cự, thì chúng sẽ tát mạnh vào mặt cô ta.
Khiến cô ta không còn sức lực nữa. Chu Nghi sợ hãi nhìn tôi, miệng phát ra âm thanh "a a". Chắc là đang cầu xin tha thứ.
Nhưng Đồng Lan đã từng cầu xin cô ta như vậy, cầu xin Chu Nghi buông tha cô ấy.
Nhưng Chu Nghi lại ra tay càng á c đ ộc, một đá rồi lại một đá vào bụng của cô ấy.
Bởi vì cùng là nữ sinh, cho nên cô ta biết như thế nào mới là tàn nhẫn nhất.
Lúc ấy lời của cô ta như ác ma thì thầm: "Đồng Lan à, mày phải cảm ơn tao đó, có như vậy mày mới không mang thai.”
Vì vậy, tôi đứng bên ngoài vòng tròn và nói với Chu Nghi: "Chu Nghi, tôi rất tốt bụng, vì vậy tôi sẽ không đ ánh cô hay quay video."
“Những người này đều là người cô mang đến, không liên quan gì đến tôi nha.”
Tôi giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, nháy mắt mấy cái với cô ta. Tôi nhìn những người này nở nụ cười ghê tởm rồi tới gần cô ta, Kỷ Bắc nắm lấy tóc Chu Nghi rồi đổ bột trắng trước mặt cô ta.
Chu Nghi chảy nước mắt, nhưng trong mắt vẫn là oán hận.
Chuyện kế tiếp tôi không muốn xem, cô ta tự làm tự chịu mà thôi. Không phải không báo thù, chỉ là chưa tới lúc.
Đôi mắt của tôi khẽ động, đám người này liền mất khống chế đi về phía Chu Nghi.
Biểu cảm trên mặt Chu Nghi mắt thường cũng có thể thấy được đang rất kích động.
“Mấy...... mấy người muốn làm gì? Đồng Lan ở bên kia, tôi là Chu Nghi!”
Chu Nghi chậm rãi lui về phía sau, trong khe hở cô ta lại nhìn thấy đồng tử của tôi, lập tức ngã ngồi dưới đất.
“Đồng Lan, mày rốt cuộc là thứ gì! Tao sẽ không tha cho mày, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!”
Nhưng giọng nói của cô ta đã bị chặn lại, không biết là ai nhét quần áo vào miệng cô ta.
Chúng đối xử với Chu Nghi như khi thường đối với tôi. Bất cứ khi nào cô ta cố gắng chống cự, thì chúng sẽ tát mạnh vào mặt cô ta.
Khiến cô ta không còn sức lực nữa. Chu Nghi sợ hãi nhìn tôi, miệng phát ra âm thanh "a a". Chắc là đang cầu xin tha thứ.
Nhưng Đồng Lan đã từng cầu xin cô ta như vậy, cầu xin Chu Nghi buông tha cô ấy.
Nhưng Chu Nghi lại ra tay càng á c đ ộc, một đá rồi lại một đá vào bụng của cô ấy.
Bởi vì cùng là nữ sinh, cho nên cô ta biết như thế nào mới là tàn nhẫn nhất.
Lúc ấy lời của cô ta như ác ma thì thầm: "Đồng Lan à, mày phải cảm ơn tao đó, có như vậy mày mới không mang thai.”
Vì vậy, tôi đứng bên ngoài vòng tròn và nói với Chu Nghi: "Chu Nghi, tôi rất tốt bụng, vì vậy tôi sẽ không đ ánh cô hay quay video."
“Những người này đều là người cô mang đến, không liên quan gì đến tôi nha.”
Tôi giơ hai tay lên tỏ vẻ vô tội, nháy mắt mấy cái với cô ta. Tôi nhìn những người này nở nụ cười ghê tởm rồi tới gần cô ta, Kỷ Bắc nắm lấy tóc Chu Nghi rồi đổ bột trắng trước mặt cô ta.
Chu Nghi chảy nước mắt, nhưng trong mắt vẫn là oán hận.
Chuyện kế tiếp tôi không muốn xem, cô ta tự làm tự chịu mà thôi. Không phải không báo thù, chỉ là chưa tới lúc.