Chương 6 - Nhận Nhầm Vị Hôn Phu Một Bước Thành Hôn

Quay lại chương 1 :

Ánh mắt huynh ấy nhanh chóng đảo qua ta rồi quay lại nhìn Lục Kỳ An, như thể đang xác nhận điều gì đó.

Ta còn chưa kịp mở miệng, ca ca đã nhíu mày, chậm rãi hỏi:

“Muội vừa gọi hắn là… Thẩm Ngọc Thư?”

Ta gật đầu theo phản xạ:

“Đúng vậy.”

Lục Kỳ An bên cạnh chắp tay hành lễ, thần sắc vẫn bình thản như thường:

Tại hạ Thẩm Ngọc Thư, xin kính chào Lâm công tử.”

Ca ca ta nhíu mày càng chặt, ánh mắt ngờ vực đảo qua đảo lại giữa hắn và ta.

Qua một hồi lâu, ca ca mới chậm rãi hỏi:

“Muội chắc chắn hắn là Thẩm Ngọc Thư?”

Ta quả quyết đáp:

“Chắc chắn.

Chẳng những hắn đeo ngọc bội của Thẩm gia, còn tự mình thừa nhận trước mặt ta.”

Ca ca nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng vi diệu.

Nhưng rồi huynh ấy chỉ hừ lạnh một tiếng, không truy hỏi nữa.

Ta còn đang mơ hồ thì nghe ca ca thấp giọng lẩm bẩm:

“Hừ, trông cũng không giống mấy năm trước… nhưng nghĩ lại, xấu xa từ trong cốt tủy, lớn lên có đẹp đến đâu cũng vô dụng.”

Ta: “……”

Lục Kỳ An: “……”

“Lục thế…”

Lục Kỳ An nhanh chóng bước lên, cắt ngang lời huynh ta, ôn hòa nói:

Lâm huynh, có thể cho tại hạ mượn một lời riêng?”

Ca ca ta thoáng ngẩn ra, cuối cùng cũng gật đầu, theo hắn rời đi.

Khi trở về, sắc mặt ca ca trở nên vô cùng phức tạp, mấy lần muốn mở miệng lại thôi.

Ta nghi hoặc hỏi:

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ca ca trầm ngâm một lúc, mới khẽ hỏi:

“A Man, muội thấy vị ‘Thẩm Ngọc Thư’ kia thế nào?”

Ta suy nghĩ rồi đáp:

“Người cũng không tệ.”

Nghe ta trả lời, biểu cảm ca ca càng thêm khó coi, như thể vừa nuốt phải một con ruồi.

Ta nhìn bộ dạng huynh ấy mà không nhịn được bật cười trong lòng.

Thẩm Ngọc Thư hiện giờ, dù có chút kiêu căng cố chấp, nhưng so với quá khứ quả thực đã thay đổi rất nhiều.

Còn có một đoạn quá khứ đáng thương khiến người ta khó mà nhẫn tâm trách móc.

Ta khuyên nhủ:

“Ca ca, người đã thay đổi rồi, những chuyện xưa… cứ để nó trôi qua đi.”

Ca ca im lặng thật lâu, cuối cùng chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng.

Sau đó không lâu, ta cùng ca ca dạo chơi trên phố đêm.

Đông phố hôm nay khác hẳn thường ngày, nhộn nhịp vô cùng.

Có người bán đường nhân, có người bày mặt nạ, có người bán những món trang sức thủ công tinh xảo…

Ta tiện tay mua một chiếc mặt nạ heo, đội lên mặt, hòa mình vào dòng người ngắm trò ảo thuật của ảo nhân Tây Vực.

Dù đã xem không ít lần, mỗi lần xem vẫn không khỏi thán phục.

Đến khi lòng đã mãn nguyện, ta chuẩn bị quay về.

Vừa qua cầu đá, liền bắt gặp một người đeo mặt nạ chó từ phía đối diện đi tới.

Không hiểu sao, giữa dòng người chen chúc, ta và hắn cùng dừng lại giữa cầu.

Ta bật cười trêu ghẹo:

“Chúng ta thế này, chẳng phải là tổ hợp ‘heo bạn chó’ sao?”

Người kia dưới mặt nạ bật cười trầm thấp.

Hắn tháo mặt nạ ra, lộ ra đôi mắt đào hoa dịu dàng, cùng nốt ruồi nhỏ dưới khóe môi — quen thuộc đến nao lòng.

Ta cũng tháo mặt nạ xuống, cười nhìn hắn.

Đúng lúc ấy, pháo hoa rực rỡ nở tung trên bầu trời đêm, ánh sáng soi sáng đôi mắt hắn càng thêm sáng lấp lánh.

Ta khẽ hỏi:

“Lục Kỳ An, có phải ngươi vẫn luôn tìm ta?”

Hắn mỉm cười, dịu dàng đáp:

“Đêm nay phố xá rộn ràng, ta nghĩ, muội nhất định sẽ ra ngoài.”

Ta hỏi tiếp:

“Nếu ta không ra thì sao?”