Chương 8 - Nhân Cách Khác
Dưới sự theo đuổi không ngừng nghỉ của tôi, Trương Nguyệt Bạch vẫn đồng ý đi xem phim.
Trước khi chọn phim, tôi đã nghiên cứu rất nhiều, chọn lọc trong số các bộ phim hài, và chọn một bộ phim ý nghĩa và có danh tiếng nhất.
Một blogger có 300.000 follow đã review đây là bộ phim này rất cảm động, sau khi xem xong sẽ nghĩ đến tình cảm khắc cốt ghi tâm.
Cô ấy còn đăng tải bức ảnh mô phỏng lại cảnh trong phim, dán một bông hoa nhỏ lên tay người tình, mong kiếp sau tìm lại được nhau.
Quá cảm động, quá ý nghĩa!
Tôi lập tức đi tìm kiếm xung quanh xem có thứ gì tạo ra hình bông hoa nhỏ được không.
Và buổi tối hôm đó, tôi mang theo 6 hạt nho to đùng đến rạp chiếu phim.
Bởi vì anh em trong trường nông nghiệp không muốn chia sẻ lúa mì cho tôi. Nên tôi phải ăn nho cả buổi chiều rồi mới thu được 6 hạt nho lớn cỡ này.
Ừ, chắc là có thể tạo ra hình bông hoa thật đấy.
Phim này thực sự rất cảm động, tôi ngồi trong rạp chiếu phim mà liên tục rơi nước mắt, xung quanh là những tiếng nức nở không ngừng.
Ở cuối phim, nam chính dùng những bông lúa mì để tạo ra bông hoa nhỏ lên tay của nữ chính đã qua đời.
Tôi vừa khóc trong bóng tối, vừa mò mẫm tìm kiếm bàn tay của Trương Nguyệt Bạch.
Anh khựng lại một chút, nhưng vẫn im lặng để tôi nắm tay.
Tôi lấy hạt nho ra, chậm rãi đặt từng hạt lên mu bàn tay anh.
“Răng rắc.”
Tay Trương Nguyệt Bạch phát ra một âm thanh rất to.
“Trương Nguyệt Bạch, cậu nghe thấy gì không?” Tôi tưởng mình nghe lầm, bèn nhỏ giọng hỏi anh.
“Nguyên Tự Tự, đến bệnh viện đi.” Trương Nguyệt Bạch im lặng trong chốc lát.
…