Chương 2 - Nhân Cách Khác

Tên cướp cầm d.ao rồi giật điện thoại của tôi, hắn ép tôi vào một con hẻm và đe dọa tôi phải giao hết tiền ra.

Tôi nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của thằng cha ấy và con d.ao sáng loáng trong tay hắn ta.

Tôi không thèm suy nghĩ một giây… vội run rẩy lấy một nắm tiền xu từ trong túi và đưa cho hắn.

Hắn cốc vào đầu tôi một cái “Con chóa. Mày lừa bố mày.”

Và rồi… hắn tiện tay cầm mấy đồng xu từ tay tôi và đút vào túi quần.

“Còn gì mang hết ra đây, đừng ép tao tự lấy.” Đại ca hung dữ đe dọa tôi.

Tôi lại run run đưa thêm vài đồng xu cho hắn.

Đại ca: …

Đại ca lại miễn cưỡng cầm mấy đồng xu và cốc đầu tôi thêm cái nữa.

Lực tay khá mạnh, suýt chút nữa tôi đã bật khóc huhu.

“Con mẹ nó, đã đi cướp tiền lại còn cướp phải đứa nghèo. Nhìn thấy mày từ ngân hàng đi ra, cầm theo túi to túi nhỏ nên tao mới đến cướp tiền.”

Đại ca tự giật cái túi xách của tôi, trong giọng nói mang theo một tia hối hận.

Trong túi xách căng phồng của tôi là hơn 90 bức thư tình.

Đại ca móc được thêm 3 đồng xu, hắn tức giận cốc vào đầu tôi thêm cái nữa.

Lần này thì tôi khóc rồi. “Tôi chỉ mang theo có thế thôi.”

Đại ca vẫn không bỏ cuộc, hắn mở ngăn giữa của chiếc túi, rút ​​ra một tờ giấy và đọc dòng chữ viết bên trên…

“Ánh mắt anh giống như sao, sáng ngời lấp lánh, có lẽ là vận mệnh, em không thể rời mắt khỏi anh.”

“Đây là cái gì?” Từ trong đôi mắt to như hạt đậu xanh của đại ca hiện lên một chút nghi hoặc.

“Thư tình.” Tôi ngập ngừng do dự.

Hắn rút ra một cái khác ——

“Giống như một phản ứng hóa học, ánh mắt dịu dàng của anh đã đốt cháy em, sưởi ấm em và chữa lành em.”

“Clm, thư tình có khác gì lời bài hát không? Đã nghèo còn ăn hại.” Đại ca giơ tay lên rồi ném đống thư tình của tôi xuống đất.

Ôi cái thằng này! Đó là thành quả lao động cả đêm của tôi đấy.

Tôi tức muốn lòi ruột gan phèo phổi. Trong khi hắn đang bốc tiền, tôi cúi xuống nhặt một viên gạch và bộp một phát vào đầu hắn.

Đại ca không kịp đề phòng, bị tôi xô ngã lăn ra đất.

“Con mẹ nó, mày muốn ch.ết à.” Hắn chuẩn bị đứng lên.

Tôi vội chạy lên đá hắn ngã chổng vó lên trời, con d.ao cũng bay ra xa mấy mét.

“Trả điện thoại tôi đây.” Sợ đại ca bỏ chạy, tôi ngồi đè lên người hắn.

Xương sườn của đại ca kêu “rắc” một tiếng. Rồi hắn nằm im trên mặt đất.

Hoàn toàn bất động.

Này, không phải là bị tôi đè ch.ết rồi đấy chứ?

Tôi giật mình, vội vàng đứng dậy và nắm lấy cánh tay hắn “Anh ơi, anh có sao không?”

“Đừng nói nữa, gọi cảnh sát đi.” Đại ca sắp tắt thở “Gọi 120 nữa.”

Tôi lấy chiếc điện thoại di động trong túi của hắn ra và run rẩy bấm số 110.

“Xin chào, tôi rẽ phải trước ngân hàng xx, đi vào ngõ khoảng 800 mét thì bị cướp.” Tôi nói một hơi dài.

Không thể để cho thằng cha này đổi trắng thay đen trước mặt cảnh sát được.

“Anh à, đây là lần đầu tiên anh ăn trộm sao?” Sau khi cúp điện thoại, tôi quỳ xuống bên cạnh đại ca, chuẩn bị nói chuyện linh tinh để phân tán sự chú ý của hắn.

Hắn ậm ừ rồi quay đầu đi, không nhìn tôi nữa.

“Sao anh không trực tiếp giật túi xách của tôi nhỉ?” Tôi ngồi xuống trước mặt hắn, không khỏi nghi hoặc mà hỏi một câu.

Đại ca trợn mắt oán hận nhìn tôi, rồi lập tức thở hồng hộc như bò.