Chương 2 - Nha Hoàn
2.
Nếu như sau này được đi theo tiểu thư về nhà chồng, vậy ta sẽ làm nha hoàn thông phòng.
Nếu như không được theo tiểu thư xuất giá, vậy ta sẽ tìm một mối duyên tốt rồi gả đi thôi.
Sầm tiên sinh thở dài: “Nếu con là nam nhân, hẳn sẽ có đất dụng võ.”
Lúc tiên sinh nói những lời này ta còn đang bận chỉnh lý lại bản đồ sao thiên văn của mười năm trước, vì vậy không có tâm trạng để ý xem tiên sinh nói cái gì, chỉ chú ý tới một bản ghi chép khá bất thường.
“Cái này có phải đã viết sai rồi không?” Ta hỏi.
“Có thể đấy! Nhưng nếu muốn nghiệm chứng thì phải đợi tới mười hoặc hai mươi năm sau, thậm chí sẽ lâu hơn.”
“Minh Nguyệt, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Chất liệu này nếu bị vật nặng đè lên thì sẽ để lại nếp trên vải.” Ta đau đầu bất lực nhìn bộ váy nhăn nhúm đầy những nếp gấp, đây là bộ mà tiểu thư định mặc để tham gia buổi tiệc ngắm hoa ngày mai.
Minh Nguyệt còn chưa lên tiếng, tiểu thư nhà ta đã nói đỡ cho muội ấy trước: “Thôi được rồi, mặc một bộ khác là được!”
Tiểu thư luôn lấy lý do vì Minh Nguyệt còn nhỏ tuổi mà che chở cho muội ấy, thành thử ra ta muốn dạy dỗ em gái của mình cũng không được.
“Tiểu thư người không thể cứ như vậy mãi được, sau này muội ấy rồi vẫn phải tự mình chịu trách nhiệm thôi.” Ta thở dài.
“Sau này là sau này, hiện tại là hiện tại.” Tiểu thư lần nào cũng cưỡng từ đoạt lý như vậy.
Minh Nguyệt biết bản thân mình mắc lỗi liền đứng nép ở một bên rón rén nhìn ta, bối rối đến không biết nên để tay ở chỗ nào mới tốt: “Muội sẽ chú ý…”
Ta còn đang muốn nói thêm vài lời đã bị tiểu thư đẩy ra ngoài: “Chuyện này đến đây thôi. Ngươi mau đi xem xem nên trả lời cái đống thư từ kia của ta như thế nào đi.”
“Tiểu thư, người phải tự mình từ chối người tới theo đuổi, không thể lúc nào cũng để nô tỳ thay người trả lời như thế này được!” Chuyện lộn xộn kia còn chưa được giải quyết ổn thỏa, tiểu thư đã ném cho ta thêm một mớ phiền não khác.
Phùng gia có con gái vừa tới tuổi trưởng thành, dung mạo so với Lạc Thần còn kiều diễm hơn.
Cho dù tiểu thư sớm đã định hôn ước nhưng số người tới theo đuổi vẫn chưa từng giảm đi, lượng thư từ được đưa đến phủ mỗi ngày còn nhiều hơn cả số hoa lê rơi trong sân sau một trận mưa bất chợt.
Những nam tử này dù biết cuối cùng sẽ chỉ đợi được một lời từ chối cũng vẫn cam tâm tình nguyện mà chịu đựng, nhưng nếu bọn họ biết được lá thư hồi âm mà họ tâm tâm niệm niệm lại do một đứa nha hoàn là ta viết, hẳn là sẽ tức đến hộc máu!
Ta nghĩ rằng người đáng thương nhất trong số họ là vị hôn phu của tiểu thư.
Thẩm tiểu tướng quân từ nhỏ đã được đưa đến doanh trại quân đội để rèn luyện. Khi chàng trai trẻ mới chớm tới tuổi biết yêu đương đã nhận được một bức tranh chân dung của vị hôn thê, từ đó mỗi tháng đều đặn gửi thư đến muốn bồi dưỡng tình cảm.
Không ai biết người trước giờ viết hồi âm cho những lá thư tình kia của Thẩm tiểu tướng quân kỳ thực lại là ta. Mỗi lần viết thư trả lời, ta đều phải mặt dày mà bịa ra những lời hoa mỹ, cố thể hiện cho đặng cái tình cảm có phần ủy mị, sướt mướt của một thiếu nữ.
Mấy năm nay, tiểu thư luôn vui vẻ vì không bị mấy chuyện vặt vãnh này làm phiền. Minh Nguyệt thì vui vẻ vì được nghe mấy câu chuyện hài hước trong những lá thư tình. Đến cả ta cũng cảm thấy vui vẻ vì có thể dùng loại việc văn thư này để trốn không làm mấy công việc tay chân. Chỉ có Thẩm tiểu tướng quân là thành kẻ ngây ngốc đã trao nhầm một trái tim thiếu niên đầy chân thành.
Đáng thương cho Thẩm tiểu tướng quân, bị ba người phụ nữ nắm trong tay mà đùa giỡn.
Dù sao thấy chữ cũng như thấy người, Thẩm tiểu tướng quân theo cảm nhận của ta là một người chính trực thành thật, tiểu thư gả cho ngài ấy nhất định sẽ sống rất tốt.
Thỉnh thoảng ta sẽ ở trước mặt tiểu thư khen vài lời tốt đẹp về Thẩm tiểu tướng quân.
Lần nào tiểu thư cũng chế nhạo ta: “Nếu hắn tốt thế thì ngươi gả cho hắn là được rồi!”
“Tiểu thư cứ nói đùa, em chỉ là một gia nô thấp hèn, sao có thể gả vào nhà quyền quý được, kể cả làm một thị thiếp cũng không đủ tư cách.” Câu trả lời cứng nhắc, quy củ quá mức này của ta khiến tiểu thư cảm thấy rất vô vị.
Minh Nguyệt nói rằng ta bẩm sinh đầu óc đã có vấn đề nên suy nghĩ mới không giống với nữ tử bình thường, còn lo lắng ta kiếp này sẽ chẳng thể nào gặp được một lang quân như ý.
Thế là ta vẫn tiếp tục theo hẹn mà viết thư hồi âm cho Thẩm tiểu tướng quân. Mỗi khi đọc được những dòng thư viết về phong cảnh hay những câu chuyện mới lạ trong vùng biên giới, trong lòng ta luôn dâng lên một niềm khát khao cháy bỏng.