Chương 1 - Nha Hoàn A Lục
Thật ra ta là một nha hoàn không có nhiều mục tiêu lắm. Khi lục tiểu thư chưa xuất giá thì ta hầu hạ nàng, khi lục tiểu thư thành thân thì ta hầu hạ nàng và cô gia.
Ai ngờ, hôn phu của lục tiểu thư lại bất ngờ muốn hủy hôn, có ý với một nha hoàn như ta. Rõ ràng là hắn muốn hại chết ta!
1.
Lục tiểu thư kêu ta canh ở phía sau núi giả, đợi đến khi Nguyên Trạm - Nguyên công tử đi ngang qua thì đưa cho hắn chiếc hầu bao thêu hình đôi vịt uyên ương đang chơi đùa dưới nước do đích thân nàng làm, ngâm một bài thơ giúp nàng bày tỏ tình cảm.
Nguyên công tử là hôn phu của lục tiểu thư. Hai người đã đính hôn nên dù hành động này của tiểu thư có chút chủ động, táo bạo cũng không tính là quá phận.
Ta ngồi xổm ở phía sau núi giả nhàm chán nhổ cỏ. Lúc rút được 68 ngọn cỏ thì thấy Nguyên công tử đang đi về hướng này. Ta vọt ra từ phía sau hòn đá khiến cho hắn hoảng sợ.
Hắn biết ta. Khi hắn và lục tiểu thư gặp gỡ hoặc thời điểm bọn họ ngẫu nhiên chạm mặt ở trong một yến hội nào đó, là đại nha hoàn kiêm tâm phúc của lục tiểu thư, ta luôn luôn đi theo sau nàng.
Hắn dịu dàng cười với ta và hỏi: "A Lục cô nương, lục tiểu thư có chuyện gì sao?"
Ta đưa cho hắn chiếc hầu bao không nhìn ra được kia là hình một đôi vịt uyên ương hay vịt bầu mà lục tiểu thư thêu. Và khi ta cần đọc bài thơ kia bỗng nhiên ta mắc nghẹn.
Sở dĩ ta có thể trở thành tâm phúc của lục tiểu thư không phải bởi vì ta thông minh, nhạy bén, cũng không phải bởi vì ta cẩn thận mà bởi vì ta và lục tiểu thư có tính tình khá giống nhau, đều không thích nữ hồng và thi thư.
Nếu lục tiểu thư chọn một bài thơ nổi tiếng của một đại thi nhân thì ta có lẽ sẽ nhớ kỹ, nhưng bài thơ này là đích thân nàng ngẫu hứng sáng tác được, chẳng có ý nghĩa gì. Ta tuy là đã đọc trên 10 lần nhưng nãy giờ nhổ cỏ cũng đã sớm quên không còn một mảnh.
Nguyễn công tử vẫn đang nhìn ta.
Hẳn là thế tử của phủ Võ An Hầu, ôn nhuận như ngọc, tài hoa hơn người, khiến cho lục tiểu thư vừa gặp đã thương. Nàng vì hắn mà không ngần ngại học tập nữ hồng cùng thi thư mà trước kia nàng ghét nhất.
Ta không thể phá hỏng chuyện tốt của nàng.
Vì thế, ta hắng giọng, cố gắng điều chỉnh thanh âm và đọc một đoạn bài "Tĩnh dạ tư". Dạo này, lục tiểu thư hay ngâm bài thơ này, ta nghe nhiều lần sớm đã nhớ kỹ trong lòng.
Nguyên công tử giật mình nhìn ta: "Cô nương có chắc là lục tiểu thư muốn cô ngâm bài thơ này không?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy, chính là bài thơ này. Người xem, trong đó còn thể hiện nỗi tương tư của lục tiểu thư đối với Nguyên công tử người như sông Hoàng Hà..."
Không biết có phải là do ta tưởng tượng hay không nhưng ta hình như nhìn thấy khóe miệng của Nguyên công tử hơi giật giật.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, ta về báo cáo cho lục tiểu thư. Lục tiểu thư rất hài lòng với biểu hiện của ta, ban thưởng cho ta một chiếc vòng tay vàng khảm đá quý.
Ta cũng rất hài lòng với sự hào phóng của lục tiểu thư.
Thật lòng thì ta không phải là một nô tài có quá nhiều mục tiêu. Khi lục tiểu thư chưa xuất giá thì hầu hạ nàng, sau khi nàng thành thân thì hầu hạ nàng và cô gia. Nếu sau này, họ có tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư thì ta lại tiếp tục hầu hạ tiểu tiểu thư và tiểu thiếu gia, chăm sóc họ đến khi trưởng thành.
Liếc mắt một cái đã có thể tưởng tượng ra cả đời ta sẽ thế nào. Tương lai ta có thể sẽ được hứa hôn cho một gã sai vặt ở phủ Võ An Hầu, hoặc có lẽ sẽ trở thành thông phòng của Nguyên công tử. Nhưng điều đó không quan trọng.
Quan trọng là ta là một nô tài, chỉ có ngoan ngoãn hầu hạ chủ tử, tương lai ta mới tốt đẹp, yên ổn.
Nhưng một việc ngoài ý muốn đã khiến ta đắc tội với cả Lý gia.
Nguyên gia từ hôn.
Chính xác là Nguyên công tử đến từ hôn. Hắn ta tuyên bố rằng hắn đã yêu ta và cả cuộc đời này trừ ta ra sẽ không thành thân với ai.
Trên dưới Lý gia đều ngây người, sau khi nói chuyện một lúc mới biết là các trưởng lão của Nguyên gia hoàn toàn không biết chuyện này. Đây là ý muốn của riêng Nguyên công tử.
Còn ta thì bị kết tội phẩm hạnh không đoan chính, dám câu dẫn cả cô gia tương lai.
Làm ơn đi. Ta cũng ngu luôn rồi.
Mẫu thân của lục tiểu thư, cũng là chủ mẫu của Lý gia, lập tức kêu người tới muốn đem ta bán đến một nơi lạnh lẽo, khổ sở.
Vào thời khắc nguy cấp, lục tiểu thư đã cứu ta.
"Mẫu thân, A Lục từ nhỏ đã lớn lên ở bên cạnh con. Nàng không phải là loại nữ nhân đi quyến rũ người khác. Còn nữa, nàng ấy cả ngày hầu hạ con không rời nửa bước, làm sao có thể dụ dỗ Nguyên công tử được?"
Lục tiểu thư quá tốt bụng. Ta nhìn nàng rơm rớm nước mắt.
"Nếu như Nguyên công tử thật sự thích nàng, cùng lắm thì sau khi thành thân sẽ nâng nàng vào phủ làm di nương. Hậu viện nhà ai mà không có thê thiếp. So với người bên ngoài, A Lục đáng tin hơn."
"Lý Bích Anh!" Lý phu nhân hận sắt không thành thép, "Con nói chuyện cũng dễ nghe quá. Bình thường nương dạy con thế nào? Chỉ là một nha hoàn thôi, cần gì phải nhân nhượng."
"Nương." Lục tiểu thư nghiêm túc nhìn Lý phu nhân, "Là nương nói tình yêu của nam nhân không đáng tin cậy. Nếu muốn có chỗ đứng vững chắc ở hậu viện thì phải dựa vào thủ đoạn cùng sự ủng hộ của trưởng bối."
"Nương cũng biết con là một người không có thủ đoạn. Chẳng phải nương vẫn luôn lo lắng trưởng bối của Nguyên gia sẽ không thích tính cách của con hay sao? Có thêm chuyện của A Lục, bọn họ sẽ luôn luôn nhớ rõ chuyện xấu hổ mà Nguyên gia gây ra cho con hôm nay..."
Sắc mặt Lý phu nhân dần trở nên tốt hơn: "Vậy thì không cần thiết con vừa mới thành thân xong thì liền lập tức có thêm di nương. Ít nhiều cũng phải đợi con sinh con trai đã." Suy nghĩ thêm một lúc lại nói: "Ngươi phải nhớ kỹ, hài tử đầu tiên phải là con chính thê. Mặc kệ ngươi trở thành thông phòng hay là thiếp thất, phải luôn uống thuốc tránh thai."