Chương 5 - Nhà Đã Bán Nhưng Tình Cảm Thì Chưa
8
Tôi không nói thêm gì, cúp máy thẳng.
Những lời của anh ta vừa khiến tôi khó chịu, lại vừa khơi lại ký ức trong lòng.
Mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu, mẹ tôi — người từng bảo tôi đừng yêu đương thời sinh viên, tốt nghiệp rồi thì lo sự nghiệp vài năm — bắt đầu hỏi tôi có ai theo đuổi chưa.
Rồi khi tôi 25, 26 mà vẫn chưa có động tĩnh gì, bà bắt đầu sốt ruột, giục tôi suy nghĩ nghiêm túc về chuyện cưới xin.
Đến năm 28 tuổi, mẹ bắt đầu thúc giục đủ kiểu, sắp xếp cho tôi hết buổi xem mặt này đến buổi khác.
Tôi đã nghĩ, thôi thì cưới rồi mọi thứ sẽ ổn hơn chăng? Vậy là năm 29 tuổi, tôi gặp Viên Thiệu và bắt đầu yêu anh ta.
Giờ nghĩ đến chuyện chia tay, tôi hơi lo. Chia tay với Viên Thiệu cũng đồng nghĩa với việc chuyện cưới xin một lần nữa đổ vỡ.
Huống chi đám cưới này ai cũng biết cả rồi. Tôi thì chẳng sao, nhưng ba mẹ tôi sẽ khó xử vô cùng.
Tôi xin nghỉ hai ngày phép, quyết định về nhà một chuyến.
“Tiểu Kiều, sao con về giờ này? Lúc trước chẳng phải nói là gần cưới mới về sao?”
Lúc tôi về đến nhà, ba mẹ đang nấu cơm. Thấy tôi, họ vô cùng bất ngờ, nhưng nét mặt vui mừng không giấu được.
Nhìn họ, tôi lại không biết nên mở lời thế nào.
May mà họ cũng chẳng đợi tôi trả lời. Mẹ tôi cười tươi:
“Con ăn gì chưa? Chắc là chưa nhỉ? Để mẹ nấu thêm cơm, chút nữa bảo ba con làm mấy món con thích.”
“Dạ.” – tôi gật đầu, đặt đồ xuống rồi dựa vào cửa bếp, lặng lẽ nhìn họ bận rộn.
Hai người phân công nhịp nhàng, từng cử chỉ đều rất quen thuộc và ăn ý.
Tôi bỗng tự hỏi — cuối cùng thì tất cả các mối quan hệ lâu dài, có phải đều trở thành những “đối tác ăn ý” như thế này không?
Trong khoảnh khắc ngẩn người, tôi đã không để ý tới ánh mắt mà ba mẹ đang trao nhau.
Lúc ăn cơm, ba mẹ liên tục gắp đồ ăn cho tôi, bảo tôi dạo này gầy đi, bắt tôi ăn nhiều hơn.
9
Ăn xong, mẹ tôi đuổi ba vào bếp rửa chén, kéo tôi ra ghế sofa ngồi.
Ngay sau đó, từ trong bếp truyền ra tiếng nước chảy đều đều. Chỉ cần nghe cũng biết ba tôi đang “nghe lén”. Bình thường ông tiết kiệm nước lắm, toàn lấy một chậu rồi mới rửa, chứ chẳng bao giờ mở vòi chảy liên tục thế này.
Mẹ tôi chủ động mở lời:
“Con gặp chuyện gì rồi phải không? Cãi nhau với Viên Thiệu à?”
Tôi mím môi, rồi mở miệng như đầu hàng:
“Con chia tay với anh ta rồi.”
Tay mẹ tôi đang nắm tay tôi cũng khựng lại một chút, sau đó mới bình tĩnh nói:
“Có chuyện gì vậy? Viên Thiệu làm gì không đúng à?”
“Anh ta thật ra không hề có nhà. Căn nhà đó là giả.”
“Chưa hết, cách đây không lâu anh ta còn nói với con là anh ấy bán căn nhà đó rồi. Nhưng chính con tới tận nơi mới phát hiện ra sự thật.”
Tôi cúi đầu, kể vắn tắt, chờ mẹ trách mắng.
Mẹ tôi nghĩ một lúc rồi nói:
“Thật ra ba mẹ cũng không đặt nặng chuyện có nhà hay không. Nhưng mà… anh ta lừa con, vậy là sai rồi.”
“Yêu nhau cả năm trời mà không chịu nói thật, lại còn để con tự đi tìm ra… vậy thì đúng là muốn lừa cưới còn gì nữa!”
“Trời ơi! May mà con phát hiện sớm, không thì ai biết được trong đầu anh ta còn giấu bao nhiêu tính toán!”
“Với lại… sao lại phải giả vờ có nhà? Là định lừa ba mẹ con? Hay là muốn lấy được con dễ hơn? Thật sự mẹ không dám nghĩ tiếp!”
Giọng mẹ tôi mỗi lúc một lớn, sự ngạc nhiên và bức xúc hiện rõ.
Nghe xong, tôi cảm thấy như có tảng đá được gỡ khỏi lòng.
“Cái thằng khốn đó là đồ lừa đảo à?!” – Ba tôi không tắt nước, lao thẳng từ bếp ra ngoài.
“Chia! Chia tay là đúng quá rồi!”
Lời của ba khiến trái tim tôi như được đặt xuống đất, nhẹ hẳn đi. Bất giác, nước mắt cũng lặng lẽ rơi xuống.
“Đừng khóc, đừng khóc.” Cả ba mẹ cùng lúc đưa khăn giấy cho tôi.
Vừa đưa vừa mắng:
“Loại người gì thế không biết. May mà phát hiện ra kịp lúc, đúng là trong cái rủi có cái may!”
“Nhưng mà…” – tôi ngẩng khuôn mặt đã đỏ bừng vì lau nước mắt quá nhiều, “bây giờ đã thông báo mời bạn bè họ hàng ăn cưới hết rồi, phải làm sao đây?”
Mẹ tôi vỗ bốp vào vai tôi một cái:
“Giờ này còn nghĩ đến tiệc cưới làm gì nữa! Cùng lắm thì nói hoãn, đỡ cho người ta tốn tiền mừng, họ còn thầm cảm ơn trong lòng ấy!”
“Đúng đúng!” – ba tôi gật đầu phụ họa.
“Pfff…” – nghe vậy tôi không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Ba mẹ nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, nhẹ nhàng thở phào một cái.
Một lúc sau, mẹ tôi mới nói:
“Tiểu Kiều à, thật ra chia tay rồi cũng tốt. Mẹ thấy cả năm nay, con có chút nào giống như đang yêu không? Có vui vẻ, hạnh phúc gì đâu.”
“Haizz…” – mẹ tôi thở dài – “Mẹ vẫn hay nói với ba con: không biết có phải mẹ giục con quá không, nên con mới miễn cưỡng tìm đại một người để tạm bợ như thế.”
“Mẹ cũng từng muốn nói chuyện với con, nhưng lại thấy mình chẳng có mặt mũi nào để mở lời.”
“Nhìn con cư xử với hôn nhân như chuyện phải làm cho xong, mẹ thật sự đau lòng!”
“Chia tay rồi thì tốt, sau này gặp người mình thật sự thích thì hãy bắt đầu lại.”
“Mẹ với ba con đúng là mong con sớm yên bề gia thất, sinh con đẻ cái. Nhưng tụi mẹ càng không muốn con sống không hạnh phúc. Lỡ ly hôn rồi, khổ nhất vẫn là con và đứa nhỏ thôi.”
Mẹ tôi nhẹ nhàng vén lọn tóc rũ trước trán tôi ra sau tai, rồi nói tiếp:
“Chúng ta vẫn mong con có thể sống hạnh phúc, tìm được một người con yêu mà người đó cũng yêu con. Không cần yêu đến điên cuồng, chỉ cần bình yên bên nhau đến già là đủ.”
“Ừ ừ.” – ba tôi ngồi bên cạnh liên tục gật đầu đồng tình.
“Ba, mẹ…” – tôi nhào vào lòng mẹ, òa khóc như một đứa trẻ.
Cảm xúc của người trưởng thành đến nhanh, nhưng cũng qua nhanh. Khóc một lúc, tôi bắt đầu thấy ngại — mình lớn đầu rồi, lại ngồi khóc lóc trước mặt ba mẹ.
Tôi lúng túng ngẩng đầu lên, liền thấy ba tôi vẫn đang giơ hai tay ra, chớp chớp mắt, trông như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi nghi hoặc hỏi:
“Ba, sao ba cứ giơ tay mãi vậy?”
Ba tôi giật mình như bị kéo về thực tại ánh mắt lảng tránh, đang định nói gì đó thì bỗng hét lên:
“A! Nước! Tiền nước của ba!”
Vừa nói vừa phóng thẳng vào bếp.
“Aaaa! Tiền nước của tôi! Uổng hết rồi uổng hết rồi! Toàn tiền cả đấy! Tiết kiệm đó là mua được cho con gái một con gà quay rồi đó!”