Chương 1 - Nguyệt Tình Trong Cung
Lời đáp của ta rõ ràng, dứt khoát.
Vị Quý phi đang nở nụ cười lạnh lùng phút trước , thần sắc trên mặt như bị đóng băng.
Đôi mày đã được vẽ tinh xảo của nàng ta đầu tiên là mở to vì khó tin, ngay sau đó sự ngỡ ngàng kia liền hóa thành một sự chế giễu lạnh băng.
“Xem kìa!”
Nàng ta quay đầu lại nhìn Hoàng thượng, giọng nói càng thêm gay gắt.
“Quả thực là một kẻ chưa từng thấy qua thế sự, đưa cho một cái sào liền dám trèo lên. Bệ hạ thật tinh mắt, kẻ biết nghe lời như thế này , hẳn là thú vị hơn thiếp rất nhiều.”
Mặt Hoàng thượng chìm như nước, không để tâm đến những lời châm chọc của nàng ta , chỉ quay sang người phía sau dặn dò một câu:
“Dẫn nàng ta theo, hồi cung.”
Ngữ khí của người bình thản, nhưng lại mang theo uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Mấy tên tùy tùng vẫn luôn cúi đầu đứng hầu lập tức tiến lên.
Một người trong số đó làm động tác mời với ta .
Ta có chút ngây ngốc, lưỡi hái trong tay vẫn siết chặt.
Bạn đang đọc truyện do Lộc Phát Phát dịch hoặc sáng tác. Follow để nhận thông báo khi có truyện mới nhé! Mình sẽ lên tằng tằng tằng đó
Mùi thơm thanh mát của lúa mạch hòa cùng mùi đất cát vấn vít nơi chóp mũi, nhắc nhở ta rằng tất cả những điều này không phải là giấc mơ.
Quý phi hừ một tiếng thật mạnh, phẩy tay áo quay người .
Tà váy của nàng ta trên bờ ruộng vẽ ra một đường cong không mấy duyên dáng, đi thẳng tới cỗ xe ngựa trông cực kỳ giản dị cách đó không xa.
Hoàng thượng cũng rời đi ngay sau đó.
Từ đầu đến cuối, người không hề nhìn ta thêm một lần nào nữa.
Ta đã bị dẫn đi .
Đó là lần đầu tiên ta ngồi xe ngựa.
Bánh xe cuồn cuộn lăn, bỏ lại sau lưng cánh đồng quen thuộc, làng mạc thân thương.
Trong lòng ta không hề có chút lưu luyến nào, chỉ còn canh cánh lời Lý trưởng đã nói .
Ngôi nhà không dột, chăn bông trắng như tuyết và cả... cơm gạo trắng ngần.
Đó phải là cuộc sống mà thần tiên mới được hưởng chứ?
...
Căn phòng trong cung đâu chỉ là không dột.
Ta được sắp xếp ở một thiên điện tên là "Vãn Tình Hiên".
Sàn nhà được lát bằng đá xanh phẳng phiu, nhẵn bóng, bước lên lạnh buốt.
Bàn ghế làm bằng loại gỗ không gọi được tên, chạm trổ hoa văn tỉ mỉ.
Chiếc giường dành cho ta còn rộng hơn cả chiếc giường đất mà bốn người nhà ta thường ngủ chung.
Chăn quả nhiên là bông mới, mềm mại như những đám mây trên trời.
Chẳng mấy chốc, có cung nữ bưng bữa tối đến.
Một chiếc khay gỗ sơn son, bên trên bày bốn món ăn và một món canh.
Trong bát sứ trắng đựng cơm gạo trong veo, quả nhiên là trắng ngần.
Ta chưa từng thấy loại gạo nào tốt như vậy .
Còn có một đĩa thịt màu sắc đỏ tươi, một đĩa rau xanh biếc, một đĩa trứng chiên vàng óng, và một bát canh rắc hành hoa.
Ta đói lắm rồi , cũng chẳng màng quy tắc gì, cầm đũa lên là vùi đầu ăn.
Thịt thì ngọt, rau thì tươi, ngay cả bát canh cũng có một hương vị tuyệt vời khó tả.
Ta ăn sạch bách, ngay cả hạt cơm cuối cùng dưới đáy bát cũng dùng lưỡi l.i.ế.m sạch.
Đúng lúc ta còn chưa thỏa mãn, có tiếng động truyền đến ngoài cửa.
Vị Hoàng thượng ban ngày bước vào .
Người đã thay y phục vải thô, mặc thường phục màu vàng rực, phía trên thêu hình rồng bằng chỉ vàng.
Dưới ánh nến, con rồng kia như thể sống dậy.
Ta giật mình , vội vàng trượt xuống khỏi ghế đẩu, đứng luống cuống bên cạnh.
Người nhìn những chén đĩa trống không trên bàn, trong mắt dường như thoáng qua một tia ý cười , nhưng rất nhanh đã che giấu đi .
“Ăn có quen không ?” Người hỏi.
Ta dùng sức gật đầu.
“Nàng tên là gì?”
“Mạch T.ử .” Ta nhỏ giọng đáp.
Đây là cái tên mẹ ta tiện miệng đặt cho, bà nói sinh vào mùa gặt lúa mạch thì gọi là Mạch Tử, dễ nuôi lớn.
Người dường như ngẩn ra , sau đó nói :
“Không phải là một cái tên hay . Trẫm ban cho nàng một họ, là họ Tô. Tên một chữ Lệnh, ý muốn nàng cả đời được thuận lợi, suôn sẻ.”
Tô Lệnh.
Ta thầm niệm cái tên này trong lòng, cảm thấy có chút xa lạ.
Đêm đó, người không hề chạm vào ta .
Người chỉ ngồi bên bàn, hỏi ta rất nhiều chuyện.
Hỏi nhà ta có bao nhiêu miệng ăn, một năm thu hoạch được bao nhiêu lương thực, ngày thường làm những gì.
Ta lần lượt trả lời. Nhắc đến chuyện nhà, lời ta nói cũng nhiều hơn hẳn.
Người lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng hỏi thêm một hai câu, không giống một vị Hoàng thượng cao cao tại thượng, mà giống như một người anh trai nhà bên.
Mãi đến khi màn đêm xuống sâu, sương đã nặng hạt, người mới đứng dậy rời đi .
Trước khi đi , người chỉ nói một câu:
“Cứ an tâm ở lại .”
Ta nằm trên chiếc giường lớn mềm mại đó, ngủ một mạch không mộng mị.
Ngày thứ hai, ta mới biết , toàn bộ Hoàng cung đều náo loạn vì sự xuất hiện của ta .
Cung nữ hầu hạ ta tên là Tiểu Đào, là một người ít lời, nhưng một người khác tên là Hạnh Nhi lại rất hoạt bát.
Trong lúc chải tóc cho ta , Hạnh Nhi đè thấp giọng nói :
“Tô chủ tử, ngài thật sự lợi hại. Mọi người trong cung đều đang bàn tán, vì ngài, Bệ hạ lần đầu tiên nổi giận với Quý phi nương nương, còn trực tiếp đưa ngài từ ngoài cung về.”
“Bệ hạ độc sủng Quý phi nương nương đã năm năm, vì nương nương mà Lục cung như hư vô, ngay cả đợt tuyển tú năm ngoái cũng được miễn. Ai cũng nghĩ, trong cung này sẽ không còn người mới nữa.”
Ta nghe mà mơ mơ hồ hồ, chỉ nắm được trọng điểm.
Vị Quý phi nương nương kia rất được sủng ái, và, nàng ta không thích ta .
Theo quy củ, ngày thứ hai tân nhân nhập cung phải đi thỉnh an các chủ vị của các cung.
Người cần gặp đầu tiên, đương nhiên là Quý phi đang nắm giữ Phượng ấn chưởng quản Hậu cung.
Trường Xuân Cung khí phái hơn Vãn Tình Hiên của ta gấp trăm lần , mái ngói lưu ly dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, thềm đá cẩm thạch trắng trước điện sáng bóng như gương.
Khi ta được dẫn vào , Quý phi đang ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, tay bưng một chén trà , mí mắt cũng không hề nâng lên.
Trong điện còn ngồi vài vị phi tần y phục hoa lệ khác.
Ánh mắt của họ đồng loạt đổ dồn lên người ta , giống như đang đ.á.n.h giá một món hàng mới lạ.
Ta học theo lễ nghi mà cung nữ đã dạy, vụng về quỳ xuống thỉnh an:
“Nô… nô tỳ Tô Lệnh, thỉnh an Quý phi nương nương.”