Chương 2 - Nguyệt Lạc Đại Lương
2.
Sau khi hạ triều, ta một mình trở về tẩm cung.
Trường Bình muốn đến gặp ta, ta lần đầu tiên cự tuyệt bên ngoài cửa cung, mặc cho nàng có đau khổ gõ cửa biết bao nhiêu lần thì cũng đều không mở cửa.
( Bạn đang đọc truyện tại Fanpage Ngư Ngư, nếu đọc được ở nơi khác chính là ăn cắp )
Ta sợ nếu như gặp nàng, ta có thể sẽ không nhịn được mà rơi lệ, cũng sẽ nhịn không được mà muốn ở lại Yến quốc.
Trường Bình ngày ngày đến đều bị ta cự tuyệt, thẳng cho đến trước ngày xuất phát đến Đại Lương một đêm, ta cuối cùng cũng bằng lòng gặp nàng ta.
Nàng không có đến chất vấn ta vì sao mấy ngày gần đây lại không chịu gặp mặt nàng, chỉ là phá lệ mà đem theo rượu đến, bình tĩnh cùng ta nói " Sơ Nguyệt, ngay mai người liền phải đến Đại Lương rồi, ta đến tiễn tỷ ".
Trường Bình tùy tiện lật ly trà có sẵn ở trên bàn, thay đổi hoàn toàn cái bộ dạng khóc khóc nháo nháo mấy ngày qua, cẩn thận rót rượu cho ta.
Nàng nói " Sơ Nguyệt, chúng ta tối nay nhất định phải uống cho thật thống khoái ".
Ta giả vờ như không thấy động tác nhỏ bên trong tay áo của nàng, cũng cầm lấy vò rượu rót cho nàng " Trường Bình, ly biệt lần này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Nhưng Phong Sơ Nguyệt ta xin thề, cho đến cuối đời cũng không bao giờ quên Hoắc Trường Bình muội ".
Hốc mắt nàng ngay lập tức đã đỏ ửng, nâng rượu lên một hơi cạn sạch " Ta, Hoắc Trường Bình cũng nhất định sẽ không bao giờ quên tỷ, Sơ Nguyệt! ".
Rượu cay nồng vừa chảy vào cổ họng, thân thể Trường Bình liền dần dần loạng choạng ngả trái ngả phải, nàng trừng to mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm ta " Sơ Nguyệt, tỷ ......... ".
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giống như trước đây, trước đây ta cũng dỗ nàng ngủ như vậy, ta nói với giọng nhỏ nhẹ.
" Trường Bình, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều đã qua ".
Ta kỳ thực hiểu rất rõ về Trường Bình, nàng vốn là người không giỏi che giấu tâm tư của bản thân, hôm nay êm đẹp như thế lại đem rượu đến mời ta, trong khi ngày thường nàng đều không uống rượu, có thể là vì sao?.
( Bạn đang đọc truyện tại Fanpage Ngư Ngư, nếu đọc được ở nơi khác chính là ăn cắp )
Nàng chẳng qua là muốn đến chuốc say ta, di hoa tiếp mộc *, ngày mai thay thế ta, thay ta ngồi vào kiệu hoa.
(* Di hoa tiếp mộc : Dời hoa nối cành, đồng nghiad với thay mận đổi đào ý, là bà Bình thay bà Nguyệt )
Trường Bình đưa ly rượu cho ta, ta nhân lúc nàng ngẩng đầu uống rượu, ta đem ly rượu của mình đổ xuống đất, lại lén lút bỏ thuốc an thần lấy được từ Thái y viện vào trong ly rượu của nàng.
Ta biết nàng mấy ngày gần đây chưa từng có được một giấc ngủ yên ổn, vậy hãy coi giấc ngủ này là món quà chia tay mà ta dành tặng cho nàng đi.
Nhìn chằm chằm gương mặt an ổn của Trường Bình đang ngủ ở trên giường, ta nhét lá thư đã sớm chuẩn bị vào tay của nàng.
Hy vọng Trường Bình ngày mai tỉnh lại sẽ không trách ta.
Không, chiếu theo tính tình của nàng ấy, nhất định sẽ trách ta.
Vậy liền để nàng trách ta đi.
Sau khi hạ triều, ta một mình trở về tẩm cung.
Trường Bình muốn đến gặp ta, ta lần đầu tiên cự tuyệt bên ngoài cửa cung, mặc cho nàng có đau khổ gõ cửa biết bao nhiêu lần thì cũng đều không mở cửa.
( Bạn đang đọc truyện tại Fanpage Ngư Ngư, nếu đọc được ở nơi khác chính là ăn cắp )
Ta sợ nếu như gặp nàng, ta có thể sẽ không nhịn được mà rơi lệ, cũng sẽ nhịn không được mà muốn ở lại Yến quốc.
Trường Bình ngày ngày đến đều bị ta cự tuyệt, thẳng cho đến trước ngày xuất phát đến Đại Lương một đêm, ta cuối cùng cũng bằng lòng gặp nàng ta.
Nàng không có đến chất vấn ta vì sao mấy ngày gần đây lại không chịu gặp mặt nàng, chỉ là phá lệ mà đem theo rượu đến, bình tĩnh cùng ta nói " Sơ Nguyệt, ngay mai người liền phải đến Đại Lương rồi, ta đến tiễn tỷ ".
Trường Bình tùy tiện lật ly trà có sẵn ở trên bàn, thay đổi hoàn toàn cái bộ dạng khóc khóc nháo nháo mấy ngày qua, cẩn thận rót rượu cho ta.
Nàng nói " Sơ Nguyệt, chúng ta tối nay nhất định phải uống cho thật thống khoái ".
Ta giả vờ như không thấy động tác nhỏ bên trong tay áo của nàng, cũng cầm lấy vò rượu rót cho nàng " Trường Bình, ly biệt lần này không biết đến khi nào mới có thể gặp lại. Nhưng Phong Sơ Nguyệt ta xin thề, cho đến cuối đời cũng không bao giờ quên Hoắc Trường Bình muội ".
Hốc mắt nàng ngay lập tức đã đỏ ửng, nâng rượu lên một hơi cạn sạch " Ta, Hoắc Trường Bình cũng nhất định sẽ không bao giờ quên tỷ, Sơ Nguyệt! ".
Rượu cay nồng vừa chảy vào cổ họng, thân thể Trường Bình liền dần dần loạng choạng ngả trái ngả phải, nàng trừng to mắt, không thể tin mà nhìn chằm chằm ta " Sơ Nguyệt, tỷ ......... ".
Ta nhẹ nhàng xoa đầu nàng, giống như trước đây, trước đây ta cũng dỗ nàng ngủ như vậy, ta nói với giọng nhỏ nhẹ.
" Trường Bình, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh dậy, mọi thứ đều đã qua ".
Ta kỳ thực hiểu rất rõ về Trường Bình, nàng vốn là người không giỏi che giấu tâm tư của bản thân, hôm nay êm đẹp như thế lại đem rượu đến mời ta, trong khi ngày thường nàng đều không uống rượu, có thể là vì sao?.
( Bạn đang đọc truyện tại Fanpage Ngư Ngư, nếu đọc được ở nơi khác chính là ăn cắp )
Nàng chẳng qua là muốn đến chuốc say ta, di hoa tiếp mộc *, ngày mai thay thế ta, thay ta ngồi vào kiệu hoa.
(* Di hoa tiếp mộc : Dời hoa nối cành, đồng nghiad với thay mận đổi đào ý, là bà Bình thay bà Nguyệt )
Trường Bình đưa ly rượu cho ta, ta nhân lúc nàng ngẩng đầu uống rượu, ta đem ly rượu của mình đổ xuống đất, lại lén lút bỏ thuốc an thần lấy được từ Thái y viện vào trong ly rượu của nàng.
Ta biết nàng mấy ngày gần đây chưa từng có được một giấc ngủ yên ổn, vậy hãy coi giấc ngủ này là món quà chia tay mà ta dành tặng cho nàng đi.
Nhìn chằm chằm gương mặt an ổn của Trường Bình đang ngủ ở trên giường, ta nhét lá thư đã sớm chuẩn bị vào tay của nàng.
Hy vọng Trường Bình ngày mai tỉnh lại sẽ không trách ta.
Không, chiếu theo tính tình của nàng ấy, nhất định sẽ trách ta.
Vậy liền để nàng trách ta đi.