Chương 1 - Nguyện Vong
01
Hành lang bệnh viện mở điều hòa lạnh buốt, không hề có chút hơi ấm.
Biển đèn cấp cứu vẫn sáng, bên trong đang gấp rút cứu chữa. Tôi đã ngồi trên ghế rất lâu, cho đến khi một y tá thấy không đành lòng, bước tới đưa cho tôi một cốc nước nóng.
Tôi cố gắng mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Cô ấy thở dài:
“Sao chỉ có mình chị? Bố của đứa trẻ đâu?”
Bố của đứa trẻ?
Tôi như bừng tỉnh từ trong giấc mộng.
Đúng vậy, Hứa Hành Chu đâu rồi?
Trong đầu tôi rối bời, hoàn toàn không còn chỗ trống để suy nghĩ.
Tôi ngừng lại một chút, giọng khàn khàn:
“Ch,et rồi.”
“Ch,et rồi?”
“Đúng vậy, bố của đứa trẻ đã ch,et.”
Trong lòng tôi, Hứa Hành Chu từ lâu đã ch,et.
“Thật đáng thương.” Cô ấy chậc lưỡi hai tiếng, vỗ nhẹ vai tôi như an ủi:
“Bên này là chỗ có gió, lạnh lắm. Chị qua phòng cấp cứu mà ngồi, bên đó ấm hơn.”
Tôi gật đầu, từ từ kéo đôi chân đã tê cứng mà đi.
Bên ngoài phòng cấp cứu, tôi lại nhìn thấy người mà tôi không muốn gặp nhất.
Hứa Hành Chu đang ôm con trai của Lý Chỉ Nhược truyền nước, còn cô ta ngồi cạnh, đút bánh cho thằng bé. Không biết họ nói gì, cả ba đều cười rất vui vẻ, trông như một gia đình hạnh phúc.
Khung cảnh ấm áp ấy đâm thẳng vào mắt tôi, khiến tôi đau nhói.
Tôi cứ thế đứng im ngoài cửa phòng cấp cứu, lặng lẽ nhìn họ.
Cho đến khi Hứa Hành Chu phát hiện ra tôi.
Anh ta nhíu mày, đặt con trai Lý Chỉ Nhược xuống, rồi bước tới trước mặt tôi:
“Sao cô lại ở đây? Cô theo dõi tôi? Cô rảnh rỗi đến vậy sao?”
Tôi còn chưa nói gì, anh ta đã vội buộc tội tôi.
“Anh đưa Chỉ Chỉ đi công viên giải trí, tại sao lại không để ý đến con bé?”
“Gì cơ?” Anh ta sững người, như thể chợt nhớ ra mình còn một đứa con gái:
“Tôi quên mất chuyện đó. Lúc đó tình huống khẩn cấp, tôi không lo được con bé. Chỉ Chỉ đã về nhà chưa?”
“Về nhà?” Tôi túm lấy cổ áo anh ta:
“Anh còn dám hỏi con bé có về nhà hay không!”
“Cô bị đ,iên à!” Anh ta mạnh tay đẩy tôi ngã xuống đất, chỉnh lại quần áo bị tôi làm nhăn:
“Tôi chỉ quên mất Chỉ Chỉ cũng ở công viên giải trí thôi mà.”
Lời của anh ta nực cười đến mức, như thể người đã bỏ mặc con gái mình trong đám cháy không phải anh ta mà là tôi.
Tôi há miệng, định nói gì đó.
Nhưng Lý Chỉ Nhược bỗng bế con trai, tay giơ túi truyền dịch đi ra:
“Hành Chu, có chuyện gì vậy?”
Cô ta nhìn tôi như thể không thấy gì, giả vờ ngạc nhiên:
“Hứa Nguyện, sao cô lại ngồi dưới đất? Đừng hiểu lầm nhé, hôm nay tôi và Hành Chu tình cờ gặp nhau ở công viên giải trí. Đúng lúc có hỏa hoạn, con tôi Văn Văn sợ hãi quá nên Hành Chu mới đưa đến bệnh viện thôi.”
Rồi cô ta bổ sung thêm một câu:
“Tôi với Hành Chu không có gì cả. Nếu cô không vui, tôi bảo anh ấy về ngay.”
“Về gì mà về? Văn Văn còn chưa truyền xong, tôi đã hứa sẽ ở lại với nó hôm nay.”
“Nhưng… tôi thấy Hứa Nguyện trông không ổn. Chỉ Chỉ có chuyện gì sao?”
“Làm sao có chuyện gì được?” Hứa Hành Chu mất kiên nhẫn ngắt lời:
“Ngày nào cô ấy chẳng kiếm cớ bày chuyện, con gái cũng bị cô ấy chiều hư. Hứa Nguyện, cô mau về đi, không thì Chỉ Chỉ lại làm loạn lên.”
Chỉ Chỉ là con gái anh ta, nhưng mỗi khi nhắc đến con bé, anh ta lại giống như đang nói về một người xa lạ không liên quan.
Anh ta không yêu tôi, nên cũng lạnh nhạt với Chỉ Chỉ.
Với anh ta, Chỉ Chỉ là kết quả ngoài ý muốn mà tôi dùng thủ đoạn để có được. Nếu không có Chỉ Chỉ, anh ta đã không cần cưới tôi và có thể đến với mối tình thanh mai trúc mã Lý Chỉ Nhược.
Nhưng sự xuất hiện của Chỉ Chỉ khiến anh ta buộc phải đối mặt với thực tế, bước vào “nấm mồ hôn nhân” cùng tôi.
Tôi loạng choạng đứng dậy.
“Có một người bố như anh, tôi thực sự thấy tiếc cho Chỉ Chỉ.”
02
Cuối cùng, Chỉ Chỉ không qua khỏi.
Vì con bé còn nhỏ, nhà họ Hứa chỉ tổ chức một tang lễ nhỏ.
Ngày hạ táng, họ hàng nhà họ Hứa ai nấy đều bày ra vẻ mặt đau buồn, thương tiếc.
Nhưng khi quay lưng đi, họ vẫn có thể vui vẻ đứng lại nói cười.
Ngoại trừ tôi, không một ai thật sự để tâm đến cái ch,et của Chỉ Chỉ.
Hứa Hành Chu từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Ba mẹ anh ta gọi hàng chục cuộc điện thoại nhưng đều bị cúp máy, chỉ có thể bất lực an ủi tôi:
“Hành Chu… có lẽ là bận việc công ty, không tiện nghe máy…”
Tôi không phản bác.
Tôi đoán được rằng, Hứa Hành Chu chắc chắn đang ở bên Lý Chỉ Nhược.
Điện thoại trong túi tôi rung liên tục. Tôi quay lưng lại, lấy điện thoại ra xem, là Hứa Hành Chu gọi.
Không phải nói là không liên lạc được sao? Lúc này gọi làm gì?
Sau một hồi suy nghĩ, tôi nhấn nút nghe.
“Thời gian này không thấy cô làm phiền tôi, lại đang nghĩ trò gì mới à?” Giọng anh ta đầy vẻ mỉa mai.
“Để ba mẹ tôi gọi cho tôi, cô lại muốn giở trò gì đây? Cô có thể đừng trẻ con như vậy được không?”
Tôi chỉ đáp lại bằng sự im lặng.
“Văn Văn lần trước ở công viên bị ám ảnh, tôi đưa nó đến Bắc Thành khám bác sĩ.”
Con trai của Lý Chỉ Nhược chỉ bị ám ảnh vì vụ hỏa hoạn đó.
Nhưng con gái của anh, Chỉ Chỉ, lại bị th,iêu sống đến ch,et!
Trong lòng tôi gào thét.
Nhưng những ngày không ngủ, không nghỉ khiến cơ thể tôi kiệt quệ, không còn sức tranh cãi thêm.
“Giọng cô sao uể oải vậy? Có chuyện gì? Sao không nói?” Anh ta nhận ra sự khác thường.
Tôi không biết phải nói gì với anh ta nữa.
Con gái tôi còn nhỏ như vậy, nghĩ đến khoảnh khắc lính cứu hỏa bế con bé ra, mềm nhũn trong vòng tay tôi, không động đậy, tim tôi đau như dao c,ắt.
Nếu có thể, tôi nguyện dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của con bé.
Nhưng không có “nếu”.
Chỉ Chỉ đã ch,et, ch,et trên bàn cấp cứu lạnh lẽo của bệnh viện.
Trước khi cúp máy, tôi hít một hơi sâu, cố gắng khiến giọng mình không run rẩy:
“Hứa Hành Chu, chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta im lặng một lát:
“Lại phát đ,iên gì nữa đây?”
Tôi đ,iên sao?
Tôi biết rất rõ mình đang nói gì và làm gì.
Mỗi giây phút ở bên Hứa Hành Chu khiến tôi ngạt thở. Nếu không có Chỉ Chỉ, tôi đã không chịu đựng được.
Nhưng giờ Chỉ Chỉ đã không còn, sợi dây duy nhất ràng buộc tôi và anh ta đã đứt.
Tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì với Hứa Hành Chu nữa.
“Ly hôn đi. Tôi giải thoát cho anh, cũng là giải thoát cho chính mình.”
03
Phải mấy ngày sau Hứa Hành Chu mới trở về.
Khi về, anh ta thấy ba mẹ mình – những người bình thường thích tụ tập đánh bài – lại buồn bã ngồi nhà, cảm thấy rất kỳ lạ.
“Sao hôm nay không đi đánh bài vậy?”
Ba anh ta ngước mắt lên, ánh nhìn nặng nề.
Mẹ anh ta lập tức đỏ hoe mắt, quát:
“Anh còn biết đường về à? Tôi còn tưởng anh ch,et ngoài kia rồi!”
Anh ta cười:
“Mẹ nói gì vậy, con chỉ lên Bắc Thành có chút việc. Con còn mang quà về cho mọi người đây.”
Anh ta lần lượt lấy từng món quà ra:
“Đây là rượu cho ba, đây là khăn lụa cho mẹ, còn đây là đồ chơi cho Chỉ Chỉ… Chỉ Chỉ đâu? Sao không ra đây?”
Nghe đến Chỉ Chỉ, cuối cùng ba anh ta cũng nổi giận, đứng lên tát anh ta một cái thật mạnh:
“Chỉ Chỉ? Khó khăn lắm mày mới nhớ ra mình có một đứa con gái! Tao cứ tưởng hồn vía của mày bị con đàn bà kia và thằng con trai cô ta hút hết rồi!”
Anh ta ôm mặt, cũng bắt đầu bực bội:
“Con chỉ giúp đỡ Chỉ Nhược một chút vì con cô ấy bệnh thôi. Tụi con là thanh mai trúc mã, tiện tay giúp thì sao chứ!”
“Chỉ Nhược, Chỉ Nhược! Tao thấy mày bị cô ta mê hoặc đến lú lẫn rồi!”
Mẹ anh ta ôm mặt bật khóc.
“Trong mắt anh chỉ có con của Lý Chỉ Nhược, vậy còn con của anh thì sao? Con bé không đáng được quan tâm sao? Mấy ngày nay chúng tôi gọi anh bao nhiêu cuộc, anh chỉ cần trả lời một cuộc thôi cũng được. Ít nhất, anh đã có thể để Chỉ Chỉ không phải ch,et một mình, chỉ có mẹ nó bên cạnh! Con bé còn nhỏ như thế, đáng thương như thế!”
Cuối cùng Hứa Hành Chu nhận ra điều gì đó không ổn:
“Ý ba mẹ là sao? Con bé chỉ có mẹ nó bên cạnh? Chỉ Chỉ làm sao cơ?”
“Làm sao à? Chỉ Chỉ ch,et rồi!” Giọng ba anh ta cũng nghẹn lại.
“Đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu như thế, đến ch,et mà cha nó cũng không đến nhìn một lần, cũng không thể tiễn nó đoạn đường cuối cùng!”
Anh ta sững sờ:
“Ba mẹ đừng đùa nữa. Vài ngày trước con còn đưa nó đi công viên giải trí, làm sao mà ch,et được?”
“Anh không biết vụ hỏa hoạn ở công viên sao? Chỉ Chỉ bị kẹt bên trong, sống sờ sờ bị th,iêu ch,et…”
“Không phải Hứa Nguyện nói dối con sao… Hứa Nguyện đâu rồi?”
“Con bé đang ở trên lầu, thu dọn di vật của Chỉ Chỉ…”
Khi anh ta bước vào phòng, tôi đang ôm con búp bê mà Chỉ Chỉ thích nhất, thẫn thờ.
Đó là món quà sinh nhật mà Hứa Hành Chu tặng Chỉ Chỉ.
Trong suốt 5 năm Chỉ Chỉ sống, anh ta chưa từng ở bên con bé vào một ngày sinh nhật nào.
Năm nào đến sinh nhật Chỉ Chỉ, Lý Chỉ Nhược cũng sẽ tìm mọi cách gọi anh ta đi.
Chỉ Chỉ chỉ mong cha mình có thể ở bên. Vì con bé, tôi đã từng cầu xin anh ta ở lại, dù chỉ để ăn một miếng bánh sinh nhật rồi đi.
Nhưng anh ta luôn khó chịu gạt tay tôi ra:
“Chỉ Nhược đang đợi tôi.”
Năm nay, lần đầu tiên, anh ta chuẩn bị trước món quà là con búp bê này. Chỉ Chỉ ôm lấy nó không rời, đến cả lúc ngủ cũng không buông.
Con bé nằm trên giường, cười ngọt ngào:
“Mẹ ơi, bố yêu con thật, mẹ nhìn xem. Bố tặng con búp bê xinh đẹp này. Con thích lắm!”
Thấy con bé vui như vậy, tôi cũng hạnh phúc.
“Bố lúc nào cũng yêu Chỉ Chỉ mà.”
“Thế năm nay bố sẽ ở lại tổ chức sinh nhật với con chứ?”
Tôi không muốn con bé thất vọng:
“Chắc chắn rồi, bố sẽ ở lại tổ chức sinh nhật với con.”
Nhưng mong ước đó rốt cuộc vẫn không thành hiện thực.
Hứa Hành Chu, như thường lệ, bị một cuộc gọi của Lý Chỉ Nhược kéo đi.
Trong căn phòng khách rộng lớn, ánh nến trên bánh sinh nhật phản chiếu hình bóng nhỏ bé của Chỉ Chỉ, và cả nỗi thất vọng tràn đầy của con bé.
Ba mẹ anh ta thúc giục Chỉ Chỉ thổi nến.
Con bé mím môi, ngoan cố nhìn ra cửa, cho đến khi chắc chắn bố mình sẽ không về dự sinh nhật, mới khẽ khàng ước:
“Ước gì sinh nhật lần sau, bố có thể ở lại tổ chức cùng con.”
Điện thoại tôi rung lên. Mở ra, tôi thấy một đoạn video do Lý Chỉ Nhược gửi.
Trong video, Hứa Hành Chu bế Văn Văn, hai người thân thiết chơi trò nhấc bổng.