Chương 9 - Nguyện Vọng Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Lâm Thư Ý bị anh hôn đến mức thở dốc, nhưng trong lòng lại trào dâng một tia đắc ý.

Nụ hôn kết thúc, xung quanh vang lên tiếng huýt sáo và vỗ tay rộ ràng.

Có người nhân lúc hơi men ngà ngà, nửa đùa nửa thật hỏi:

“Phó tổng, bao giờ mới chính thức cho Thư Ý danh phận vậy? Bọn tôi còn chờ uống rượu mừng đây!”

Cánh tay đang ôm Lâm Thư Ý của Phó Tư Hành khẽ cứng lại, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi, ánh mắt sâu thẳm khó dò.

Nụ cười trên môi Lâm Thư Ý cũng trở nên gượng gạo, cô ta căng thẳng nhìn anh.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên vi diệu, lặng đi một nhịp.

May mà có người tinh ý kịp thời xen vào, phá tan sự ngượng ngùng:

“Đừng ồn ào nữa! Phó tổng chắc chắn có sắp xếp riêng. Công ty mới niêm yết, lúc này quan

trọng nhất là sự ổn định. Ly hôn hay kết hôn gì cũng không thể qua loa, đúng không nào, Phó tổng?”

Phó Tư Hành không đáp lại, chỉ nâng ly rượu trên bàn lên, uống cạn một hơi.

Rượu cay trượt qua cổ họng, vẫn không thể dập tắt nỗi phiền muộn đang cuộn trào trong lòng anh.

Trong tim anh, vị trí người vợ… từ đầu đến cuối chỉ thuộc về một người — Tần Mộ Sơ.

Cho dù giữa họ băng giá lạnh lẽo, cho dù bên cạnh anh đã có Lâm Thư Ý, anh vẫn chưa từng nghĩ đến chuyện để người khác thay thế cô.

Tiệc sinh nhật kết thúc, trở về căn hộ cao cấp mà Phó Tư Hành đã mua cho Lâm Thư Ý.

Cô ta chủ động dán sát vào anh, ngón tay linh hoạt cởi từng chiếc cúc áo sơ mi, ánh mắt mơ màng mê hoặc.

“Anh Tư Hành, tối nay ở lại với em nhé…”

Nếu là trước đây, Phó Tư Hành hẳn đã không chờ nổi mà ôm lấy cô ta.

Nhưng giờ phút này, dù bị cô ta khiêu khích, anh lại không hề có chút ham muốn.

Anh giữ lấy bàn tay không an phận kia, giọng trầm thấp mang theo sự xa cách mà khó ai nhận ra:

“Thư Ý, hôm nay anh mệt, không có tâm trạng.”

Động tác của Lâm Thư Ý khựng lại, nụ cười quyến rũ trên mặt cô ta cứng đờ.

Cô ta ngẩng đầu lên, quan sát anh thật kỹ:

“Anh sao vậy? Từ lúc ở tiệc sinh nhật đã thấy anh không tập trung. Có phải… vì Tần Mộ Sơ rời đi nên anh thấy không vui?”

“Đừng nghĩ lung tung.” Phó Tư Hành buông cô ta ra, bước đến quầy bar rót một ly nước lạnh, “Chỉ là chuyện công ty nhiều quá thôi.”

Nhưng Lâm Thư Ý không chịu buông tha. Cô ta bước tới, ôm chặt lấy anh từ phía sau, giọng nghèn nghẹn xen lẫn uất ức và chất vấn:

“Vậy anh nói đi, khi nào anh mới ly hôn với Tần Mộ Sơ và cưới em? Anh đã từng hứa với em rồi! Giờ cô ta bị anh đuổi ra nước ngoài rồi, không còn ai ngăn cản chúng ta nữa!”

Ngón tay đang nắm chặt ly nước của Phó Tư Hành càng siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.

Anh trầm mặc một lúc, rồi mới thấp giọng đáp:

“Anh đã nói với em rồi, bây giờ không phải thời điểm thích hợp để ly hôn. Công ty mới lên sàn, bất cứ biến động nào cũng có thể ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Hơn nữa…”

Anh khựng lại một chút, rồi nói tiếp:

“Tần Mộ Sơ đã ra nước ngoài, sẽ không gây tổn thương cho em nữa, em vội gì chứ?”

“Vội gì?!” Lâm Thư Ý đột nhiên gỡ tay ra, vòng qua trước mặt anh, gương mặt xinh đẹp vì tức giận mà méo mó đi đôi chút.

“Phó Tư Hành, anh nói cho em biết đi, có phải anh chưa từng có ý định cưới em không?

Anh lừa em phải không?!”

Chương 9

Đối diện với sự gào thét đầy tuyệt vọng của Lâm Thư Ý, lần đầu tiên Phó Tư Hành cảm thấy một nỗi mệt mỏi chưa từng có.

Anh nhìn cô ta, nhưng trong đầu lại không hiểu sao lại hiện lên hình ảnh của Tần Mộ Sơ.

Ngay cả khi tức giận đến cực điểm, cô ấy vẫn luôn giữ được sự kiêu hãnh ăn sâu vào tận xương tủy, chưa bao giờ gào khóc mất kiểm soát như thế này.

Anh có yêu Lâm Thư Ý không?

Có lẽ là có.

Anh thích sự trẻ trung của cô ta, thích sự cuồng nhiệt, sự sùng bái và dựa dẫm không che giấu ấy.

Thứ tình cảm này khiến anh cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy mình được cần đến.

Nhưng… kết hôn sao?

Trong lòng anh có một giọng nói đang vang lên rất rõ ràng:

Không.

Anh chưa từng thật sự có ý định ly hôn với Tần Mộ Sơ.

Ban đầu, anh cho rằng vì không muốn tổn thất tài sản nên mới chần chừ không ly hôn.

Nhưng đến tận giây phút này — khi Tần Mộ Sơ thật sự biến mất khỏi cuộc đời anh, và khi

Lâm Thư Ý ép anh đưa ra lời hứa hôn nhân — anh mới buộc phải đối diện với nội tâm thật sự của mình:

Anh không thể chấp nhận việc rời xa Tần Mộ Sơ.

Tần Mộ Sơ sớm đã trở thành không khí, là nước — len lỏi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của anh, trở thành một phần trong sinh mệnh của anh.

Cô đã chứng kiến anh từ hai bàn tay trắng vươn lên đến đỉnh cao, cùng anh chia sẻ mọi niềm vui và thất bại.

Dù tình yêu có bị bào mòn bởi những cãi vã và lạnh nhạt, dù anh luôn miệng nói chán ghét,

nhưng thói quen và sự lệ thuộc đã ăn sâu đến tận xương tủy, không cách nào tách rời được nữa.

Không có Tần Mộ Sơ, anh có cảm giác như một nửa linh hồn của mình bị xé toạc, phần còn lại thì trống rỗng đến rợn người.

“Đủ rồi!” – Phó Tư Hành bất ngờ đặt mạnh ly nước lên quầy bar.

Lần đầu tiên anh không dỗ dành Lâm Thư Ý, ánh mắt lạnh lùng: “Anh mệt rồi, muốn yên tĩnh một chút.”

Nói xong, mặc kệ tiếng khóc lóc phía sau, anh cầm lấy chìa khóa xe, rời đi không chút do dự.

Trời đêm dày đặc, Phó Tư Hành lái xe lang thang khắp thành phố trong vô định.

Đầu óc hỗn loạn, như có một mớ bòng bong không thể gỡ nổi.

Anh nhìn đồng hồ — giờ này, chuyến bay của Tần Mộ Sơ chắc đã cất cánh.

Không hiểu sao, anh lại có chút… nhớ cô.

Không kìm được, anh gọi cho cấp dưới: “Chuyến bay của Tần Mộ Sơ, khi nào hạ cánh?”

Đầu bên kia điện thoại, người trợ lý rõ ràng sững người, ngập ngừng trả lời:

“Phó tổng… phu nhân cô ấy… cô ấy không lên máy bay ạ.”

“Gì cơ? Không lên máy bay? Cậu tận mắt thấy chứ? Tại sao không báo cho tôi sớm?!”

Giọng Phó Tư Hành đầy giận dữ và chất vấn.

Người kia bị doạ đến lắp bắp “Tôi… tôi vẫn luôn ở cổng lên máy bay theo dõi, đến khi

chuyến bay đóng cửa cũng không thấy phu nhân xuất hiện… tôi tưởng là ngài thay đổi quyết định nên… nên không dám làm phiền…”

Tay Phó Tư Hành nắm chặt vô lăng đến mức gân xanh nổi rõ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)