Chương 2 - Nguyện Trung Thành Với Nàng

4

Tiểu Công chúa quả thật rất chu đáo với “người trong lòng’’, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi thi thể “Thẩm Tinh” trong ngục.

Thế gian này đã không còn trưởng tử phủ tướng quân nữa.

Lúc ta xách Thẩm Tinh đến trước mặt tiểu Công chúa, không biết có phải ảo giác hay không nhưng ta cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn về ta trước.

Nàng đem chiếc túi trong ngực giao cho Thẩm Tinh, cười nói: “Tinh ca ca, đây là lộ phí và lương khô, huynh bảo trọng nhé.”

Ta đứng ở một bên bĩu môi, tiểu Công chúa được ma ma trong cung dạy dỗ quá đoan trang, khi ly biệt cùng tình lang phải nói cái gì đó triền miên lưu luyến không nỡ mới khiến đối phương mãi mãi nhớ kỹ mình.

Vậy đến ngày ta rời đi, ta nên ở trước mặt nàng nói lời tạm biệt hay lặng lẽ mà rời đi?

Tiểu Công chúa chắc sẽ không nỡ để ta đi đâu nhỉ?

Không biết, nhưng ta thì có một chút không nỡ rời xa nàng.

Ta nghĩ ngợi lung tung nên không để ý đến ánh mắt tiểu Công nhìn thoáng qua bên này.

m thanh nàng không lớn không nhỏ hỏi Thẩm Tinh: “Tinh ca ca, huynh dẫn ta đi cùng được không?”

Nghe vậy thân thể ta khẽ run, ta trăm nghĩ ngàn nghĩ cũng không nghĩ tới hôm nay nàng lại dám đưa ra chủ ý này.

Thì ra nàng thích Thẩm Tinh đến thế, vì thích hắn mà từ bỏ thân phận của mình, từ bỏ tất cả.

Cũng được, nếu tiểu Công chúa muốn cùng người nàng yêu phiêu bạt thiên hạ ta vẫn sẽ bảo vệ nàng đến lúc nàng cập kê.

Thuận tiện bảo vệ luôn người trong lòng của nàng.

Trong núi truyền đến tiếng sói tru, ánh trăng lạnh lẽo. Không biết tại sao ta đột nhiên cảm thấy thật cô đơn trống trải…

Ta chưa bao giờ hối tiếc như thế…

Nhưng Thẩm Tinh đẩy tiểu Công chúa ra.

Tên điên đó lấy thân phận gì dám đẩy tiểu Công chúa ra.

Ta lập tức bay đến đỡ lấy người nàng, dùng vỏ kiếm áp lên cổ hắn, chỉ cần tiểu Công chúa ra lệnh ta ngay lập tức khiến đầu hắn lìa khỏi cổ.

Nhưng ta biết, tiểu Công chúa sẽ không làm như vậy.

“Linh Ngọc, phụ hoàng ngươi hại chết cha của ta, diệt cả Thẩm gia của ta, bây giờ ngươi ở đây giả bộ nhân từ?” Thẩm Tinh không sợ chết, mạng hắn trong tay ta mà vẫn dám nói năng lỗ mãng như vậy với tiểu Công chúa.

Xem như tiểu Công chúa không muốn nhìn Thẩm Tinh chết ta cũng muốn thay nàng trút cơn tức giận này.

Vốn định xuất thủ, tiểu Công chúa trước người ta lại kiễng chân đặt tay lên tay đang cầm kiếm của ta.

Tay nàng ấm áp khiến lòng ta như con nai nhảy loạn, mắt cũng không biết dời đi chỗ nào cho thích hợp.

“Kỳ Liên, chúng ta trở về đi.” Tiểu Công chúa quay đầu nhìn ta: “Lúc đến đây ta đã cho người chuẩn bị bánh hạt dẻ, bây giờ trở về vừa kịp lúc để ăn.”

Haizzz… Tiểu Công chúa thật thích Thẩm Tinh, không nỡ để hắn có chút tổn thương nào.

Thôi vậy.

Lúc rời đi nàng cười cười gật đầu với Thẩm Tinh: “Tinh ca ca, bảo trọng.”

Thời điểm ôm tiểu Công chúa bay xuống núi nàng đột nhiên vươn tay ôm lấy cổ ta, ta như chú chim nhỏ kinh hách, hoảng hốt ngừng thở, suýt nữa thì cùng nàng ngã từ trên không trung xuống đất.

Vào khoảnh khắc này, trong lòng ta vậy mà hiện lên cảm giác mừng thầm, mừng rằng nàng không theo Thẩm Tinh rời đi.

Lén lút hạ mắt nhìn tiểu Công chúa, nàng đang rúc vào ngực ta, ánh mắt chăm chú nhìn vầng trăng treo lửng lơ giữa trời: “Kỳ Liên ngươi nhìn xem, trăng bắt đầu ngả về tây rồi.”

Ta nương theo ánh mắt nàng nhìn lên bầu trời, trời đen trăng sáng có gì hiếm lạ?

Tiểu Công chúa mắt ngọc mày ngà trong lòng ta so với ánh trăng kia càng mê hoặc lòng người hơn.

Mặt trăng ngả về tây.

Ta đọc sách không nhiều, trình độ của ta chỉ vẻn vẹn nằm ở nhận biết mặt chữ, nhưng đêm đó ta ngồi hồi lâu suy nghĩ lời nói đầy ý tứ này của nàng.

Ta cảm thấy nàng hẳn là rất buồn, tiểu Công chúa thật là thích Thẩm Tinh…

Lúc Thẩm Tinh đẩy nàng ra, đó là lần thứ hai ta thấy nàng bị vứt bỏ.

Cuối cùng vẫn sẽ có một ngày ta cũng vứt bỏ nàng.

Ta bắt đầu cảm thấy lo lắng, lúc ta rời đi nàng liệu có cảm thấy buồn rầu như ngày hôm nay không?

Đêm nay ta có một giấc mộng, trong mộng khi ta rời đi tiểu Công chúa cũng đi đến trước mặt ta, nói với ta rằng hãy mang nàng cùng rời đi.

Ta khi ấy nói: “Ta sẽ suy nghĩ.”

Lúc tỉnh lại, ta ngồi trên trần nhà ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng không nhịn được cho chính mình một bạt tai.

Suy nghĩ, suy nghĩ, ngươi suy nghĩ cái rắm chứ suy nghĩ!

5

Cái cây to Thẩm gia đã đổ, trong triều không còn thế lực nào đặt ngang hàng với Thừa tướng được nữa.

Thật ra Thẩm Tinh không hiểu, diệt cả nhà Thẩm gia không phải Hoàng Thượng mà là Thừa tướng đa mưu túc trí kia.

Hoàng thượng tất nhiên không muốn trơ mắt nhìn Thẩm gia sụp đổ.

Đế vương chi thuật không thể tách rời hai chữ cân bằng, hắn cần Thẩm gia để cân bằng thế lực của Thừa tướng trong triều.

Nhưng chứng cứ rành rành trước mắt, hắn cũng bất lực.

Đôi khi ta nghĩ, làm Hoàng thượng cũng khổ thật.

Khó trách hắn thích nữ nhi Linh Ngọc của mình đến vậy.

Lễ mừng tiểu Công chúa cập kê diễn ra long trọng chưa từng có, toàn bộ Lễ triều không ai không biết nàng là công chúa tôn quý nhất nơi này.

Lễ cập kê của nàng cũng là tiệc tiễn đưa của ta, toàn thành vì ta đưa tiễn.

Ngày ta chờ đã lâu cuối cùng cũng đến, nhưng trong lòng lại chẳng có nổi một tia vui sướng nào.

Lễ cập kê kết thúc, ta cảm thấy đây là thời điểm thích hợp để nói lời tạm biệt.

Tiểu Công chúa một mình ngồi trước bậc thềm Trường Lạc cung rất lâu, nàng nhìn ánh sáng yếu ớt cuối cùng ở phía tây, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Âm thanh của nàng rất nhỏ nhưng ta nghe thấy rất rõ ràng, nàng nói mặt trời muốn xuống núi.

Ta lúc ấy không hiểu lời này là có ý gì, chỉ cảm thấy mặt trời lên thì mặt trời sẽ xuống, không phải rất bình thường sao?

Sau này ta mới hiểu, mặt trời trong miệng tiểu Công chúa là Hoàng thượng yêu thương nàng nhiều năm.

Hoàng thượng vì cân bằng hoàng quyền mà lôi kéo Thừa tướng, gả tiểu Công chúa cho con trai độc nhất của hắn- Yên Vân.

Biết được tin này ta quyết định không rời đi vội, ta phải thay nàng tìm hiểu cho rõ kẻ tên Yên Vân sắp trở thành phu quân của nàng là người như thế nào.

Cái tên Yên Vân cũng không khó nghe ngóng, trong kinh thành tùy tiện tìm một người cũng hỏi được vài ba chuyện.

Bên cạnh những thế gia công tử anh danh truyền xa thì tên Yên Vân này lấy tiếng xấu để làm danh.

Hắn lớn lên trong sự nuông chiều của Thừa tướng phu nhân, là một kẻ bất tài háo sắc, chưa tới tuổi gia quan (tuổi 20 thành niên ở nam) trong phủ đã có mấy phòng thiếp thất.

Nhưng dù biết hắn không xứng với tiểu Công chúa, Hoàng thượng vẫn không chút do dự gả nữ nhi mình yêu thương nhất cho hắn.

Thánh chỉ tứ hôn một phần đưa tới Thừa tướng phủ, một phần đến Trường Lạc cung.

Tiểu Công chúa đã mấy ngày không cười nói, chỉ ngây ngốc cho đám chim ngẫu nhiên dừng lại trong sân ăn.

Trường Lạc Trường Lạc… Ta rất ít thấy tiểu Công chúa sống ở Trường Lạc cung mà vui vẻ cười đùa.

Để tiểu Công chúa gả cho một kẻ như vậy, ta thật sự không cam tâm.

Ta quyết định ở lại chờ đợi, cũng không biết mình đang chờ cái gì, có lẽ là giấc mộng kia để lại trong lòng ta chút vọng tưởng.

Ta vọng tưởng rằng nàng sẽ để ta mang nàng rời đi.

Mấy ngày liên tiếp không có kết quả gì, mắt thấy hôn lễ đến gần, ta không giữ được bình tĩnh nữa.

Ta ném cho nàng một mảnh giấy: “Nếu không muốn lấy, ta sẽ giết hắn.”

Để ta mang nàng đi.

Lời này ta không dám nói ra miệng, mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng ta rõ ràng hơn ai hết, giữa ta và nàng có một khoảng cách, ta ở địa ngục âm trì nàng ở thiên đường vời vợi, nàng là thần linh cả đời ta không thể chạm tới…

Ta chỉ sợ mình vấy bẩn nàng.

6

Thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, không khí toàn bộ Trường Lạc cung ảm đạm thấy rõ.

Nhìn mảnh giấy, Linh Ngọc rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười, ta ngồi xổm trên trần nhà không nhịn được cũng kéo khóe môi.

“Kỳ Liên, ngươi xuống đây.” Tiểu Công chúa ngẩng đầu kêu một tiếng.

Thanh âm của nàng rất giống với nàng, ngọt ngào không thể tả.

Lúc nàng cúi đầu, ta yên lặng không tiếng động xuất hiện trước mặt nàng.

Tiểu Công chúa mang miếng bánh hạt dẻ đưa đến trước miệng ta: “Ăn không?”

Ta cẩn thận nhận lấy miếng bánh, cắn một cái.

Những chiếc bánh hạt dẻ trước đây ta ăn đều ngọt ngấy, ta không thích vì ta chẳng phải người thích ăn đồ ngọt, nhưng đồ tiểu Công chúa cho ta là ngoại lệ.

Nàng ngồi trên ghế, một tay đỡ cằm nhìn ta ăn hết miếng bánh hạt dẻ mới lên tiếng: “Không phải ta không muốn gả, chỉ là ta không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.”

Câu này rơi vào tai ta chỉ còn sót lại mấy chứ, nàng muốn gả cho tên Yên Vân rách nát kia.

Nàng rõ ràng biết tên Yên Vân rách nát kia là hạng người gì!

Ta không dám tin nhìn chằm chằm vào nàng.

“Ta còn muốn năm sau khi phụ hoàng đến Giang Nam đi tuần sẽ đi theo người chơi một chuyến, xem ra không có cơ hội.” Tiếu Công chúa thở dài: “Ta thân là công chúa, hưởng hết mười lăm năm sủng ái của phụ hoàng, việc trở thành một canh bạc chính trị bị đưa ra ngoài rất bình thường mà thôi.”

Tiểu Công chúa nói xong, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào mặt ta không nhúc nhích.

Ngày thường ta đã xấu xí, mấy năm trước còn làm sát thủ, trên mặt để lại một vết sẹo dài.

Ta không được tự nhiên quay đầu đi, muốn trốn tránh tầm mắt của nàng.

Hương vị bánh hạt dẻ trong miệng đã thay đổi, tiểu Công chúa muốn gả cho Yên Vân.

Ta không hi vọng nàng sẽ gả cho hắn, nhưng ta không có cách nào mang nàng rời đi cùng.

Ta không phải là Thẩm Tinh.

“Kỳ Liên, về sau ngươi sẽ đi đâu?” Tiểu Công chúa đột nhiên hỏi.

Ta khẽ cúi đầu, mái tóc trên trán vừa vặn che đi sương mù trong mắt ta: “Ta sẽ trở lại giang hồ.”

“Giang hồ là chỗ như thế nào?” Nàng lại hỏi.

“Là tự do, mỗi ngày tập võ luyện kiếm.” Ta thuận miệng qua loa đáp lại.

Tiều Công chúa quay đầu nhìn ta: “Cũng không khác gì ngươi bây giờ là mấy.”

Ta suy tư một lúc, xem như giống nhau, nhưng cũng có khác biệt, cụ thể là khác ở chỗ nào ta cũng không hiểu.

Tựa như lúc trước, ta cảm thấy nữ tử trong thiên hạ này đều là người có hai con mắt và một cái miệng.

Bây giờ lại cảm thấy tiểu Công chúa cùng các nàng không giống nhau, chỗ nào không giống ta lại không nói được.

Tóm lại là không giống.

Nhìn vẻ mặt buồn rầu của ta, tiểu Công chúa đột nhiên bắt đầu cười, nàng cười gục xuống bàn, ngón tay mân mê thanh bảo kiếm nhiều năm đã không thoát vỏ của ta.

Nàng là kim chi ngọc diệp, mười ngón tay nhỏ nhắn mềm mại, tay nàng lưu luyến đặt lên vỏ kiếm của ta, chỉ cần nhìn thấy liền khiến ta sinh ra vọng tưởng không nên có.

Ta giống như bị điểm huyệt, toàn thân không thể động đậy, ngứa ngáy tê dại khắp người.

Người luyện võ ở cảnh giới cao, người đao hợp nhất…

Giờ khắc này, kiếm chính là ta, ta chính là kiếm.

Ta sợ nàng phát hiện dị thường, chỉ có thể vùi đầu xuống thấp hơn, dùng mái tóc che mất sự nóng bừng trên mặt, nhưng vẫn không thỏa mãn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của tiểu Công chúa, một cái nhăn mày, một nụ cười khẽ cũng làm tim ta đập loạn.

Đột nhiên ta cảm thấy mình không muốn trở về nữa, chẳng hạn như miếng bánh hạt dẻ ngọt đến phát ngấy kia, chỉ cần nàng cho, ta liền bằng lòng nuốt xuống.

Lòng ta ở nơi nào, giang hồ ở chỗ đó.