Chương 4 - Người Yêu Thuê Của Chú Út

Ý thức của Kiều Vũ dần dần mơ hồ, cả người bắt đầu gật gù như gà mổ thóc.

“Trước khi ngủ… chỉ muốn nghe giọng em thôi…”

……

“Đừng có diễn mấy cảnh lâm ly bi đát đó với em, em tận mắt thấy anh tán tỉnh chị hành chính rồi đấy nhé.”

Kiều Vũ lắc đầu yếu ớt.

“Không có…”

“Sáng thứ Tư tuần trước, 9 giờ rưỡi, trước cửa quay công ty tầng trệt.”

Tôi bắn tọa độ như lính bắn tỉa.

Mi mắt anh ta sắp sụp xuống.

“Lúc đó… đang nói chuyện về em.”

“Về em? Gì cơ, chuyện gì?”

Có vẻ anh ta đã ngủ mất rồi.

Tôi đẩy anh ta:

“Này, nói đi, chuyện gì?”

“Bí… mật…”

Không còn động tĩnh gì nữa.

Tức chết tôi luôn.

Sau một hồi vật lộn rút được tay ra khỏi tay Kiều Vũ, điện thoại Kiều Mộc gọi đến.

Tiếng nhạc rock phía sau cậu ta đập vào tai tôi như muốn xé nát màng nhĩ.

“Cậu có còn là người không vậy?!”

Tôi không nhịn được nữa, chửi thẳng:

“Chú cậu đang ốm, cậu nhờ tôi đến chăm, thế mà cậu lại đi quẩy bar hả?!”

“Cho tôi đi với!!”

19

Đến quán bar “Black Box” rồi tôi mới biết… mọi chuyện ra sao.

Không hiểu trong đầu Kiều Mộc mọc ra cái gì mà lại hẹn đối mặt với bạn gái cũ ngay tại đây.

Nuôi binh nghìn ngày, dùng vào một trận, làm bạn gái thuê như tôi thì cũng đến lúc phải ra mặt giữ thể diện cho “bên mình”.

Tôi gọi một ly Sex on the Beach tại quầy bar, ai ngờ ngồi đợi suốt gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy bóng người nào.

Điện thoại của Kiều Mộc thì gọi mãi không bắt máy, tôi đang định thanh toán rồi rút, thì ánh mắt bất chợt lướt qua sàn nhảy — thấy một “cực phẩm” ở chính giữa.

Người đó đứng trong góc tối, tỏa ra khí chất cấm người lạ lại gần, quanh anh ta có mấy cô gái đang nhỏ to, ngại ngùng muốn bắt chuyện.

Tôi men theo bóng tối đi đến, vỗ nhẹ lên vai anh ta:

“Anh đẹp trai, đi một mình à?”

Người đó quay đầu lại — tôi suýt rụng nửa cái mạng.

“Em đang làm gì ở đây?”

“Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng! Không nằm nhà ngủ mà lại đến đây làm gì hả?!”

Tôi lập tức phản công trước.

“Dậy không thấy em đâu, trong cơn mơ màng lại nghe ai đó nói gì đó về Black Box, nên tôi đến xem sao.”

Kiều Vũ hừ lạnh một tiếng.

“Vậy? Đến đây để làm gì? Tán tỉnh?”

“Tôi… tôi đương nhiên là đến tìm bạn trai mình rồi!”

Đúng lúc đó, bản nhạc trong sàn nhảy kết thúc, ánh đèn spotlight trên sàn bắt đầu nhấp nháy loạn xạ — chói đến mức muốn nổ con ngươi tôi luôn.

“Bạn trai em… ý là người ở đằng kia sao?”

Kiều Vũ đưa tay chỉ về phía sau lưng tôi.

Tôi quay đầu lại.

Ngay chính giữa luồng đèn rực rỡ, Kiều Mộc đang ôm chặt lấy một cô gái và hôn điên cuồng.

Thằng nhãi chết tiệt.

Nó đúng là lôi tôi ra làm bia đỡ đạn thật rồi.

20

Bốn chúng tôi ngồi ở khu bàn ngoài trời của quán bar Black Box.

Bầu không khí yên lặng đến mức… ngột ngạt.

“Tình hình bây giờ là sao vậy? Có ai cho tôi cái gợi ý không? Hai vị giáo viên đây định tái hợp à?”

Rốt cuộc là đến đoạn lật bài ngửa hay là xé mặt cào nhau, làm ơn cho tôi cái tóm tắt rõ ràng đi.

Kiều Mộc và bạn gái cũ nhìn nhau một cách ngượng ngùng, như thể cái màn hôn cuồng nhiệt giữa sàn nhảy khi nãy là chuyện… của người khác.

“Ai thèm quay lại với anh ta chứ? Lúc đó tôi chỉ tức quá mất kiểm soát thôi!”

“Cô lên giọng đấy à? Tôi có nói muốn quay lại với cô chắc? Chuyện cái thai cô còn chưa giải thích rõ ràng!”

“Tôi nói rồi mà, hôm đó anh uống say, là anh chủ động!”

Hai người này phối hợp như kịch có sẵn lời thoại, tôi chẳng chen được vào nửa câu, thế là dứt khoát rút điện thoại ra, mở máy tính.

Tôi đưa cho Kiều Mộc xem một con số.

“Tiền lì xì tôi sẽ chuyển khoản trả lại cho cậu, trừ đi 30% thì coi như phí chia tay.”

Nói xong, tôi kéo tay Kiều Vũ đứng dậy.

“Trời lạnh thế này, anh còn đang sốt cảm, tụi mình về nhà thôi.”

Ánh mắt cô bạn gái cũ lập tức sáng rực lên, như thể bắt được từ khóa gì đó.

“Kiều Mộc, anh dắt cô ta về nhà rồi à?”

“Đúng đó. Cô ấy dịu dàng, chu đáo hơn em nhiều.”

“Ồ? Thật vậy sao? Vậy cô ấy có biết anh rất thích thả tim cho mấy gái hở hang không?”

“Biết chứ. Hai người họ còn chia sẻ với nhau nữa kìa.”

Kiều Vũ bổ sung rất bình thản.

Ánh mắt của bạn gái cũ chuyển từ địch ý sang… nguy hiểm chết người.

“Thôi đừng xen vào chuyện người khác. Ít nhất người ta còn không cắm sừng tôi.”

“Cô bảo ai cắm sừng ai? Mỗi lần đều là cô tự suy diễn, làm lớn chuyện! Cô có bằng chứng nào đàng hoàng chưa?”

“Vậy anh nói tôi nghe — cái ảnh mà anh đăng bằng tài khoản phụ trên Weibo, người đàn ông mặc áo xấu hoắc đó là ai?”

Bạn gái cũ mở điện thoại, chìa ra một bức ảnh.

“Anh làm ơn nhìn kỹ lại đi, cái bộ đồ xấu thảm hại đó ngoài anh ra còn ai dám mặc?!”

“Nói vớ vẩn! Anh đâu có béo thế!”

“Vậy là sao?”

Kiều Mộc nhìn chằm chằm bức ảnh vài giây… rồi câm nín luôn.

“Cũng tại anh cả! Nếu anh cho tôi đủ cảm giác an toàn, tôi đâu đến mức suy nghĩ lung tung như vậy! Anh nghĩ anh hoàn toàn vô tội chắc?”

“Khỉ thật, cậu đúng là quá đáng rồi đấy!”

Tôi tiến lên, nắm cổ áo Kiều Mộc kéo mạnh lại gần.

“Yêu cầu cô ấy cái này cái kia, anh đã bao giờ nghĩ xem mình đã mang lại được gì cho cô ấy chưa? Tự mình làm bao nhiêu trò bẩn thỉu còn dám trách người ta? Tình cảm của người khác không phải là thứ cho anh tiêu xài hoang phí đâu!”

Kiều Mộc bị tôi quát mà đồng tử chấn động, não quá tải, không xử lý kịp, lập tức… đơ luôn.

Bạn gái cũ bốp bốp vỗ tay như sấm, ánh mắt từ địch ý chuyển sang thần tượng tôi luôn.

Tôi chỉnh lại cổ áo, điềm nhiên nói:

“Chia tay đi, tôi còn bận chuyện khác.”

21

Tôi kéo Kiều Vũ rời khỏi đó trước.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, tôi hắt hơi một cái.

Vốn nổi tiếng là bạn gái thuê dịch vụ 5 sao, lần đầu tiên trong đời tôi chửi thẳng mặt bên A (khách hàng). Lần này chắc chắn bị đánh giá 1 sao rồi.

“Sao trông mặt mũi ủ rũ thế kia? Thất tình rồi nên tâm trạng tụt dốc à?”

Kiều Vũ vậy mà còn có tâm trạng cởi áo khoác khoác lên người tôi.

“Kiều Vũ, anh đừng tưởng anh đang bệnh là tôi sẽ không đánh anh.”

“Muốn đánh thì đánh đi, anh sẵn sàng cho em trút giận.”

Tôi vừa định trả lại áo khoác cho anh ta thì bị ngăn lại.

Tên này còn cười toe toét nhìn tôi, làm tôi nổi hết da gà.

“Anh cười cái gì mà nhìn ớn vậy?”

“Không có gì… chỉ là cảm thấy… hình như anh hết cảm rồi.”

Thế thì tôi không khách sáo nữa, mặc áo khoác vào luôn.

Tinh thần đã bị tổn thương rồi, thân thể nhất định không được bệnh tiếp!

22

Sáng hôm sau, tôi thu dọn hành lý trả phòng khách sạn.

Nghe tin về thảm họa đêm qua người nhà họ Kiều lần lượt đến tiễn đưa.

“Tiểu Trần à, thật sự xin lỗi con nhé. Thằng Kiều Mộc đúng là không ra gì, cả nhà dì cũng không biết nó còn giấu chuyện như vậy.”

Dì Kiều nói xong thì trừng mắt sang bên cạnh, Kiều Mộc mặt mũi phờ phạc, bê túi quà đặc sản cúi đầu xin lỗi trông chẳng khác gì vừa bị dần cho một trận nên thân.

“Xin lỗi, đây là chút lòng thành, mong em nhận lấy.”

Có vẻ cậu ta chưa hé răng gì về chuyện thuê bạn gái.

Chắc là sợ nói ra sẽ bị đánh bầm thêm lần nữa.

“Không cần đâu ạ, chúng ta chia tay trong hòa bình là được.”

Tôi né sang hướng khác đi.

Dì Kiều nhanh tay nhét túi quà lại vào tay tôi.

“Dì nói thật lòng, Kiều Mộc nó không xứng với cháu. Giờ hai đứa cũng cắt đứt rồi, cháu có muốn… cân nhắc thử em trai dì không?”

“Hả?”

“Cả nhà dì ai cũng quý cháu! Trước đây vì cháu đang quen với nó nên dì không tiện nói, chứ thật ra em trai dì còn giỏi hơn thằng này gấp mấy lần! Dì thấy nó cũng có cảm tình với cháu đó, hay là hai đứa thử tìm hiểu xem sao?”

“À… à ừ…”

Đây là gì vậy? Hội chợ “búp bê nhà họ Kiều” mở bán theo lô hả trời?

“Phải rồi, sao hôm nay Kiều Vũ không tới nhỉ? Để dì gọi cho nó cái đã.”

Dì Kiều vừa định gọi thì bị Kiều Mộc giật điện thoại.

“Dì đừng có tùy tiện làm mối nữa! Hôm nay anh ấy bận, dì ba giới thiệu đối tượng xem mắt cho ảnh, dì quên rồi à?”

“Trời ơi…”

Mặt dì Kiều hiện rõ vẻ thất vọng.

“Sao mà xui dữ vậy trời, bình thường nó chẳng bao giờ để tâm mấy vụ này mà…”