Chương 3 - Người Yêu Mèo Và Kẹo Sữa

Thân hình gầy cao,

đứng im lặng ở cửa lớp,

cả đám bạn học mắt sáng như sao:

“Ối dồi ôi ai thế đẹp trai quá vậy, tới tìm ai thế nhỉ?”

Tôi đứng dậy,

ngẩng đầu bước ra đầy kiêu hãnh,

quăng cặp cho nó.

Lục Trọng Vũ đỡ lấy.

Tôi kiễng chân, bá vai nó:

“Đi thôi.”

Cả lớp rần rần.

“Đến tìm Lục Trọng Tuyết đó!”

“Nghe nói là anh em hả?”

“Không giống chút nào, chắc là em trai nuôi?”

“Công nhận hợp đôi ghê.”

Tôi không biểu cảm gì,

nhưng trong lòng sướng âm ỉ.

“Em này, nhóc em.”

Tôi thì thầm.

Lục Trọng Vũ: “Ừ.”

Tôi:

“Đi chậm tí đi, em cao quá, chị kiễng chân mỏi lắm.”

Lục Trọng Vũ: “…”

Vừa ra khỏi cổng trường,

Lục Trọng Vũ đã gỡ tay tôi ra khỏi cổ,

đeo chéo cặp đi thẳng.

Tôi bĩu môi:

“Hứ, cao thì giỏi lắm chắc?”

Lục Trọng Vũ khựng lại,

quay đầu nhìn tôi,

bước cũng chậm lại.

Tôi hài lòng,

lại nhảy lên bá cổ.

Lục Trọng Vũ nhíu mày, mím môi.

Dường như đang suy nghĩ gì đó.

Sau một giây,

nó nhét gấu áo vào tay tôi.

Tôi trợn mắt:

“Chỉ cho cầm gấu áo thôi hả? Keo kiệt quá. Tôi muốn nắm tay cơ.”

Lục Trọng Vũ run mi, nhỏ giọng:

“Không được.”

“Tại sao không được?”

Tôi hỏi lại.

Nó im luôn,

nhét luôn hai tay vào túi quần.

Xì.

Làm như ai thèm ấy.

Tôi chợt nhớ ra:

“Ê, em có xem clip trend không,

anh trai tới lớp tặng thư tình giả để chị gái nở mặt nở mày ấy?

Hay em cũng làm một cái đi, chị dạo này ít spotlight quá.”

“Không được.”

“Thôi khỏi, gọi em cũng vô dụng, để chị nhờ em trai con bạn thân vậy.”

Lục Trọng Vũ đen mặt,

giật luôn gấu áo,

ôm cặp lặng lẽ đi trước.

Tôi: “…”

“Gì nữa vậy, em trai?”

Về đến nhà,

anh tôi đã ngồi sẵn bên bàn ăn:

“Đúng lúc lắm, hôm nay dì Trương nấu món sườn chua ngọt mấy đứa thích đấy.”

Mắt tôi sáng rỡ,

lao tới bốc một miếng nhét vào miệng.

Ai ngờ bỏng quá kêu ầm lên.

Anh tôi cuống quýt nhào tới:

“Thấy chưa, lại vội! Đã nói bao lần rồi, nhổ ra mau!”

Tay Lục Trọng Vũ nhanh hơn.

Tôi há miệng, nhả ra… đúng vào tay nó.

“Em không chê tay dơ nữa hả, nhóc em?”

Tôi như phát hiện lục địa mới.

Anh tôi túm gáy tôi như xách mèo:

“Mau đi súc miệng!”

14

Kỳ thi đại học của tôi và Lục Trọng Vũ đều thuận lợi vượt qua.

Chỉ khác nhau… có 100 điểm thôi.

Hai chị em đều chọn trường trong thành phố.

Tối hôm đó, anh tôi hào hứng đãi ba bàn tiệc mừng.

Kết quả… chỉ đầy được một bàn.

Ngoài tôi, anh tôi và em tôi,

còn có dì Trương và chú tài xế Lưu.

Không khí hơi bị… ngại.

Tôi ghé sát tai anh tôi thì thầm:

“Anh à, anh mời bạn bè đâu hết rồi?”

Anh tôi vỗ bàn một cái:

“Không phải nói em mời bạn học rồi à?

Mà em quên rồi hả, mấy năm nay anh đắc tội đủ loại người rồi đấy!”

Tôi: “…Ờ ha.”

Quay sang trút giận lên Lục Trọng Vũ:

“Em sao không rủ bạn em?”

Lục Trọng Vũ vừa bình thản gắp rau, vừa đáp:

“Không quen ai.”

Tôi: “…”

Anh tôi: “…”

15

Tưởng đâu từ đây về sau, anh tôi sẽ khá dần lên.

Ai dè, biệt thự bên cạnh lại có người mới dọn đến.

Tôi với anh quyết định sang làm quen một chút,

xem như kết bạn láng giềng.

Còn kéo cả Lục Trọng Vũ theo.

Không ngờ, cửa vừa mở,

người đối diện… lại chính là nữ chính.

Cô ta mặc bộ đồ ngủ lụa màu hồng,

bụng đã nhô cao vì mang thai.

Dù bầu bì nhưng dung mạo vẫn rạng rỡ.

Tôi: “…Ố má ơi.”

Anh tôi: “…Ối giời ơi.”

Lục Trọng Minh: “…”

“Vợ ơi, ai đến thế?”

Trong nhà vang lên giọng nói quen thuộc.

Tiêu rồi.

Không lẫn vào đâu được – nam chính!

Tôi vội kéo tay anh, kéo tay em,

cả ba quay đầu chạy trối chết.

Khỉ thật.

Ai ngờ hàng xóm mới lại là nam nữ chính chứ!

Không chỉ ân ái hạnh phúc,

mà còn sắp có con rồi!

Thế này chẳng phải đang đâm thẳng dao vào tim anh tôi sao?

Quá không có đạo đức võ lâm!

Quả nhiên, về đến nhà,

anh tôi lại tự nhốt mình trong phòng.

Lục Trọng Vũ không hiểu chuyện:

“Hồi nãy là…?”

Tôi nghiêm giọng:

“Nhớ kỹ, từ nay về sau, họ là kẻ thù của chúng ta.

Chờ họ già, tụi mình bán thực phẩm chức năng cho họ!”

Lục Trọng Vũ không nói, chỉ trầm tư.

Tôi gõ cửa gọi:

“Anh à, ra ăn cơm đi~

Em còn mua sữa AD Canxi loại anh thích nhất nè~”

Bên trong không có tiếng trả lời,

chỉ nghe tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Tệ rồi, anh em tái phát trầm cảm!”

Tôi quýnh lên, chạy vòng vòng trong phòng khách.

Lục Trọng Vũ: “Đừng lo.”

Rồi bình tĩnh ấn mật mã mở cửa.

“Tách!”

Cửa mở ra.

Tôi sững người:

“Sao em biết mật khẩu?”

“Anh ấy có lần quét vân tay không được, chuyển sang bấm mã, em nghe ra.”

Tôi: “…”

Cái nhà này sao ai cũng hack não vậy?

Bố nó chứ,

cái truyện này rốt cuộc ai mới là nhân vật chính hả trời!?

Mỗi mình tôi làm nữ phụ ăn hành hả!?

Tôi không cam tâm!

16

Trên chiếc giường rộng mười mét vuông của tổng tài Lục,

có một cục u phồng lên giữa trung tâm.

Tôi và Lục Trọng Vũ mỗi người nằm một bên,

vừa vỗ lưng anh tôi vừa an ủi.

“Anh à, thôi nghĩ thoáng chút đi,

dù sao người ta cũng mang thai rồi còn gì…”

Anh tôi khựng lại một chút,

rồi khóc càng to hơn.

Tôi liền cố moi não ra tìm từ ngữ động viên:

“Dù anh bỏ lỡ một bông hoa,

nhưng trước mắt anh còn cả một cánh đồng hoa cơ mà!”

Vừa nói xong lại nhớ ra:

“Ơ nhưng giờ đang là mùa đông… làm gì có hoa.”

Anh tôi: “…”

Tôi cố gắng suy nghĩ thêm gì đó để nói,

nhưng tay bị Lục Trọng Vũ kéo lại:

“Cho anh yên tĩnh một chút đi.”

Vậy nên tôi và cậu ấy cùng nằm ngửa ra,

nhìn trần nhà thất thần.

Nhìn… rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Tỉnh dậy,

trán tôi bị cái gì đó chọc ngứa.

Ngẩng đầu lên,

thì ra là râu của anh tôi.

Anh đang ôm tôi bằng một tay,

tay kia vòng lấy Lục Trọng Vũ.

Cả hai vẫn ngủ say như chết.

Tôi lại chui rúc vào lòng anh.

Chợt nhận ra…

khóe mắt anh, không biết từ khi nào, đã xuất hiện nếp nhăn.

A…

Anh tôi mới 28 thôi mà đã già rồi.

Nhưng nhìn tổng thể vẫn rất đẹp trai.

Lông mi dài cong, đường chân mày sắc nét…

Chuẩn soái ca kiểu Kim Thành Vũ!

Tôi quay sang…

em trai tôi cũng đẹp trai không kém.

Làn da trắng phát sáng.

Hài lòng thật sự.

Đúng là “món ngon cho mắt”.

Sau này tìm bạn trai nhất định phải theo tiêu chuẩn của hai người này!

17

Đây đã là lần thứ ba tôi tìm thấy anh tôi trên sân thượng.

Gió đêm lành lạnh.

Anh ngồi giữa bóng tối mênh mông.

Thuốc lá nối tiếp nhau cháy đỏ,

ánh sáng lấp ló trong màn sương mờ mịt,

vây quanh bóng lưng rộng lớn nhưng cô độc của anh.

Tôi lo sợ một ngày nào đó, anh thật sự sẽ nhảy xuống.

Thế là tôi kéo Lục Trọng Vũ ra bàn kế hoạch:

“Giờ ngoài tiền thì anh tôi chỉ còn lại hai đứa mình.

Chắc là dạo này tụi mình để anh ấy rảnh quá,

khiến anh tưởng là không ai cần ảnh nữa.

Mà nếu anh nghĩ mình vô dụng, chắc chắn sẽ nhảy thiệt luôn.

Cho nên…”

Hôm sau.

Tôi cố tình gây chuyện đánh nhau.

Anh tôi bị giáo viên mời lên phòng giáo vụ,

thì thấy tôi dán băng cá nhân trên sống mũi,

cúi đầu, vẻ mặt rụt rè đáng thương.

Quả nhiên, anh nhìn tôi, cau mày lại.

Tôi nhắm tịt mắt, âm thầm cầu nguyện:

Mắng nhẹ chút thôi nha trời ơi.

Ai ngờ

“Ai dám đánh em gái ngoan ngoãn của tôi thành ra thế này?”

Anh tôi quét mắt lạnh lùng khắp bàn làm việc.

Tôi suýt không tin vào tai mình.

Ngẩng đầu nhìn anh, mắt long lanh.

Thầy hiệu trưởng lau mồ hôi trán:

“Ha ha… có khi nào là… là em gái anh đánh người ta trước không?”

“Sao có thể chứ?”

Anh tôi nhíu mày, nghiêm nghị nói:

“Nó từ nhỏ đến lớn còn chẳng dám giẫm chết một con kiến.”

Anh à, anh thật khiến em muốn khóc luôn ấy.

“Anh siêu cấp đẹp trai!”

Tôi mắt sao sáng rực khen lấy khen để.

Khí thế anh tôi chững lại một chút, hếch mày:

“Ừm, cũng tạm thôi.”

Ai ngờ—

Bảo vệ kéo đến đưa đoạn video giám sát.

Trong video, rõ ràng là tôi đá vào chân thằng bạn trước.

Tất nhiên, đây là màn kịch tôi thuê diễn.

Vết thương trên mũi là do lúc diễn giả ngã xuống đất, bị cành cây rạch trúng thật.

Chuyện này tuyệt đối không thể để anh tôi biết.

Tôi vội cúi đầu, giọng nghẹn ngào:

“Em xin lỗi, anh…”

Không ngờ anh tôi tua lại đoạn clip, xem lại rồi khen:

“Không tồi đấy, cú đá đó đẹp phết.”

Hiệu trưởng: “…”

Tôi: “…”

Anh tôi gãi đầu, lúng túng:

“Xin lỗi, mới nãy hiểu nhầm.”

Thầy hiệu trưởng nhanh chóng hòa giải:

“Hai bạn học đã hòa giải rồi thì không sao nữa.

Xin lỗi vì làm phiền Lục tổng, thật ngại quá!”

Anh tôi vung tay một cái:

“Thế thì quyên thêm hai toà giảng đường nữa đi.”

Hiệu trưởng: “!”

Suýt quỳ xuống gọi là cha tái sinh.

“Cảm ơn Lục tổng!”

Vừa ra khỏi văn phòng,

tôi liền ôm tay anh:

“Anh à, vẫn là anh oách nhất, chỉ cần xuất hiện là mọi chuyện xong hết.

Anh biết không, em không sống thiếu anh được đâu!”

Anh cười nhẹ, giúp tôi chỉnh tóc bên tai:

“Con nhóc ranh, lần sau liệu mà ngoan ngoãn.”

Tôi gật đầu răm rắp.

Đ_ọc full tại Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn

Nhưng trong lòng… ngược lại hoàn toàn:

Ngoan là điều không thể. Từ điển em không có chữ đó.

Ngày hôm sau, tôi lại gọi thằng nhóc tóc vàng ở khoa bên:

“Này!”

Thằng đó quay lại.

Cơ bắp cuồn cuộn, mặt mũi hung dữ.

Tôi run rẩy:

“Haha… bạn đầu vàng, bạn có muốn làm thêm không?”

Thằng đó nhíu mày.

Tôi sợ quá vội vã xua tay:

“Thôi thôi coi như chưa nói gì…”

Ai ngờ chưa kịp nói hết,

nó đột nhiên rưng rưng, khóc mếu máo,

tay to như bánh bao che mặt:

“Hu hu hu, đừng gọi tớ là ‘tóc vàng’ nữa… màu tóc này là tự nhiên mà…”

Tôi chết lặng:

“Lai… lai Tây hả?”

Nó gật đầu:

“Lai giữa Hà Bắc và Thiên Tân.”

Tôi: “…”