Chương 3 - Người Yêu Mạng Của Tôi Là Học Sinh Tiểu Học
5
Trên đường đi ra cổng ga, tôi luôn có cảm giác có ai đó đang theo sau mình.
Ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là cậu nhóc đang kéo cái vali hình Minion, bám sát phía sau.
Thấy tôi quay lại nhìn, cậu ta lập tức nói: “Chị ơi, em không biết đường, chị dẫn em ra ngoài được không?”
Tôi im lặng vài giây.
Rồi hỏi: “Người nhà em đợi em ở đâu?”
Cậu ta đọc cho tôi biển số xe của anh trai mình.
Tôi dắt cậu ta ra ngoài, nhưng để chắc ăn, đề phòng bất trắc, tôi dự định tìm nhân viên nhà ga nhờ giúp đưa cậu ta đến gặp người thân.
Vừa định quay qua tìm nhân viên, cậu nhóc đã vẫy tay về phía một người đàn ông không xa, gọi to: “Anh ơi!”
Cậu ta kéo tay tôi, hướng về phía người đàn ông kia.
Ban đầu tôi không định đi theo, nhưng nhìn từ xa thì thấy anh trai cậu nhóc trông có vẻ… rất được.
Tôi tò mò.
Lúc lại gần nhìn rõ mặt, tôi sốc toàn tập.
Cao ráo, đẹp trai thế này sao?!
Chúa ơi cuối tuần mà…
Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc khó tả.
Giá như hồi đó tôi yêu nhầm ai thì cũng phải nhầm một anh đẹp trai thế này.
Tôi nhìn ảnh cơ bụng cậu “người yêu qua mạng” gửi, trong đầu tự gán khuôn mặt anh này vào hình ảnh đó.
Chứ không phải cái đứa nhóc đầu dưa hấu, bài tập hè không biết làm, chẳng phân biệt được số nguyên tố với hợp số, còn ăn hạt dưa suýt gãy răng cửa.
“Chu Nguyên Nguyên, đừng gọi tao là anh, bây giờ tao chưa nhận mày đâu.”
Anh trai cậu bé hình như vẫn đang giận, liếc cậu ta một cái, nói với giọng đầy kiềm chế.
Chu Nguyên Nguyên giả vờ như không nghe thấy, chẳng thèm để ý, chắc là quen rồi.
Cậu ta túm lấy vạt áo tôi, ngẩng mặt lên nhìn, mặt tròn phúng phính đầy chân thành: “Chị ơi, chị xem con bò già này chị có muốn ăn không?”
Tôi: ?
Tôi lén liếc lên nhìn người đàn ông trước mặt, mặt anh ấy lạnh tanh, có vẻ không vui.
Công bằng mà nói, con bò già này đúng là quá ổn luôn ấy chứ.
Vừa hay bù đắp cho trái tim tôi vừa bị một nhóc học sinh tiểu học làm cho tan nát.
Hơn nữa, giọng nói của anh ấy cũng rất hay, lại còn… nghe cứ giống cái giọng đã được dùng biến âm trong mấy lần chat video trước ấy chứ!
Tôi mê trai mù lý trí, quên sạch mọi cảnh giác ban đầu, miệng nhanh hơn não, bật ra câu: “Muốn.”
Chu Nguyên Nguyên phấn khích đập tay bôm bốp: “Yeahhhh hay quá hay quá!”
Nghe vậy, anh đẹp trai kia hơi ngại ngùng, nhưng vẫn lịch sự mỉm cười với tôi: “Cảm ơn cô đã đưa em tôi ra, nhưng tôi có bạn gái rồi, xin lỗi nha.”
Chu Nguyên Nguyên chen lời: “Chu Thiệu, chẳng phải anh bị người ta chặn hết rồi sao? Giờ anh có bạn gái gì đâu!”
Anh đẹp trai cau mày: “Chu Nguyên Nguyên, em đang thiếu đòn đấy à?”
Chu Nguyên Nguyên sợ quá trốn vội ra sau lưng tôi.
Tôi vừa định bênh vực cậu ta…
Thì nghe cậu ta nói: “Chị dâu xinh đẹp, cứu em với!”
“Cô ấy không phải chị dâu em! Gọi bừa nữa thử xem? Ngứa da rồi hả?”
Chu Nguyên Nguyên bĩu môi đầy tủi thân, la oai oái: “Á này, Chu Thiệu, anh bảo em làm anh mất bạn gái, giờ em bồi thường cho anh một người mới rồi còn gì, sao còn đòi đánh em?”
“Chu Thiệu không được đánh em! Ai tán thành ai phản đối!”
Trong lúc lộn xộn, tôi cảm nhận được trong xe phía sau anh đẹp trai có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên ghế phụ lái của xe có một cô gái đeo khẩu trang đang ngồi.
Không đoán sai thì… chắc là bạn gái anh ta.
Chết tiệt, cái thằng nhóc này, đúng là chuyên rước họa cho người ta.
Tôi lập tức kéo Chu Nguyên Nguyên từ sau lưng ra, đẩy thẳng về phía anh trai nó, mặt không cảm xúc nói: “Chu Nguyên Nguyên không nên tồn tại Tôi ủng hộ đánh!”