Chương 4 - Người Yêu Cũ Là Đại Gia
Tôi ngại ngùng vò tay: “Anh tạm ngừng đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Lần cuối cùng tôi thấy khó xử thế này là khi nói chuyện chia tay.
“Phịch.”
Chiếc quần lót trên tay anh rơi lại vào chậu nước.
Mặt anh tái nhợt, lau tay khô rồi bước ra phòng khách, ngồi xuống ghế với vẻ lo lắng.
Tôi thẳng thắn: “Xin lỗi anh, em muốn nói lời xin lỗi.”
“Đừng nói nữa, anh không muốn làm khó em.”
“Gì cơ?”
“Anh phơi đồ xong sẽ đi.”
Anh cúi mặt xuống, đôi mắt đã ươn ướt.
Khoan.
Khóc rồi?
Tôi chui vào lòng anh, ngước lên nhìn: “Anh làm sao vậy?”
Nước mắt lấp lánh trong mắt Lý Trạm: “Có phải em lại muốn chia tay anh không?”
Tôi cảm thấy mềm lòng, không nhịn được hôn anh một cái: “Không phải! Em muốn xin lỗi anh chuyện về anh trị liệu lần trước!”
Do ở một mình, tôi lắp camera trong phòng khách.
Tôi đã xem đi xem lại đoạn video anh trị liệu đến nhà hai lần.
“May là, anh ấy vẫn rất đàng hoàng với em.”
Có lẽ chính khí của tôi quá mạnh, nhìn là biết không phải kiểu khách hàng tiềm năng, “Thôi, cả trị liệu da đầu em cũng không gọi nữa, sau này anh tập thêm kỹ năng massage đi, nếu em đau lưng mỏi vai, anh giúp em xoa bóp nhé!”
Nghe xong lời giải thích của tôi.
Lý Trạm ngơ ngác rất lâu.
Bất ngờ phá lên cười.
Cười như một tên ngốc.
Rồi chạy vào phòng tắm.
Liền một mạch giặt tay mười chiếc quần áo của tôi.
Tôi còn sợ tay anh bị nước làm rộp da.
Khóe miệng anh cong lên, còn khó kìm hơn cả khẩu AK, nhưng lời nói vẫn giữ vẻ khiêm nhường: “Những người làm chồng nội trợ như anh, khi vui là muốn làm thêm việc nhà.”
Vui cái gì?
Vì người luôn kiêu ngạo như tôi lần đầu tiên chịu cúi đầu nhận sai?
17
Cuối năm.
Tôi cùng đồng nghiệp tham gia buổi xây dựng đội nhóm rất vui vẻ.
Sếp rất hào phóng, nhiều người còn đưa cả gia đình đi cùng.
Tôi sợ nếu Lý Trạm đến sẽ khiến mọi người thấy áp lực nên không báo với anh.
Đến tối, khi cả nhóm ngồi quây quần quanh lửa trại nướng đồ.
Lý Trạm nhắn tin: “Cảm giác lạnh lòng thực sự không phải là cãi vã to tiếng.” (kèm biểu cảm chú chó bị lạnh).
Tôi: “?”
Lý Trạm: “Bảo sao ba anh hay dạy, đàn ông không thể biến thành ông chồng tẻ nhạt, sẽ bị vợ ghét bỏ, chẳng thể đưa ra ngoài khoe.”
Cái tên này.
Dạo gần đây trơn tru khéo léo ghê.
Anh học cái này ở đâu ra vậy?
Ngay cả triết lý trừu tượng cũng biết nói.
Lôi Cảnh Viêm trêu chọc tôi: “Sao không thấy cậu chồng nhỏ của cô đâu? Hết cảm giác mới mẻ rồi, không dính lấy nhau nữa hả?”
Tôi chỉ về phía ánh sáng lóe lên từ rừng cây xa xa: “Mắt anh kém thế à? Không thấy có người cầm ống nhòm nhìn tôi suốt nãy giờ sao?”
Đợi đến khi mọi người đi nghỉ hết.
Tôi mới vào sâu trong rừng để tóm anh.
Lý Trạm cười gượng: “Anh không phải không tin em, chỉ là sợ em bị tia lửa bắn trúng, hoặc nửa đêm bị gấu đen tha mất…”
Rồi trước ánh mắt sắc lạnh của tôi, giọng anh nhỏ dần: “Anh cũng không biết vì sao thích một người lại thành ra dính người như thế này. Anh đang sửa mà, cho anh thêm chút thời gian…”
“Đi theo tôi.” Tôi làm mặt nghiêm.
“Tiếu Tiếu, em định đánh anh sao?”
“Đúng là đánh, nhưng…” Tôi chỉ vào chiếc xe cắm trại của anh, “Đổi chỗ đi.”
Anh cố nhịn cười, trông y như một cô vợ nhỏ bẽn lẽn: “Ừ.”
Nửa đêm.
Tôi tức đến nỗi đấm anh: “Anh uống thuốc à? Cả cái lều cũng bị anh làm sập rồi!”
Lý Trạm cười như một tên ngốc, ánh mắt mê mẩn nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.
“Vợ cầu hôn anh, vui quá mà.”
1
Phiên ngoại góc nhìn nam chính
Do công việc, tôi có cơ hội tiếp xúc lại với đàn em thiên tài tôi từng thầm thích hồi đại học.
Cô ấy vẫn cuốn hút như xưa, xung quanh toàn người theo đuổi, mà bản thân lại chẳng hề hay biết.
Con gái ngành kỹ thuật có phải ai cũng vô tư đến mức đáng kinh ngạc như thế không?
Có lẽ đây là lý do mà 27 tuổi cô ấy vẫn còn độc thân.
Thế là tôi được hưởng lợi.
Gần gũi nước sông thì gà mái mới đẻ.
Tôi nhanh chóng mua căn hộ đối diện nhà cô ấy.
Không nỡ hy sinh thì không bắt được nàng.
Biết cô ấy thích mèo.
Tôi dùng Màn Thầu làm mồi nhử.
Ép từ ban công nhà mình sang nhà cô ấy để tạo cơ hội.
Cuối cùng cũng gặp được cô ấy.
Nghe nói cô nàng thiên tài này rất mê ăn uống.
Bao nhiêu năm qua tôi không ngừng rèn luyện kỹ năng nấu nướng.
Mỗi ngày đều làm món ngon cho cô ấy.
Rất nhanh, chúng tôi trở thành bạn đồng hành trong các bữa ăn.
Tự nhiên như lẽ thường.
Bạn ăn rồi trở thành bạn giường.
Lâu ngày nảy sinh tình cảm.
Cô ấy cuối cùng cũng thừa nhận tôi là bạn trai.
Nhưng lại không nói với bạn bè và gia đình.
Thái độ với tôi lúc nóng lúc lạnh.
Dù khoảng cách giữa chúng tôi đã là âm,
Nhưng tôi vẫn cảm thấy không thể bước vào trái tim cô ấy.
Rồi một ngày,
Cô ấy đề nghị chia tay.
Tôi rơi vào trạng thái mâu thuẫn nội tâm.
Làm bài kiểm tra về kiểu gắn bó.
Mới phát hiện tôi thuộc kiểu gắn bó ám ảnh.
Còn cô ấy là kiểu né tránh nặng.
Tôi đọc trên mạng, nói rằng người thuộc kiểu né tránh có phản ứng rất chậm,
Nhưng tối đa chỉ cắt liên lạc khoảng một tháng rồi sẽ không chịu nổi mà quay lại.
Được thôi.
Vậy tôi chờ.
Chờ được 29 ngày.
Cô ấy… gọi người đến nhà.
2
Đừng hoảng.
Chỉ là điều chỉnh chiến thuật.
Cô ấy chắc chắn không chịu nổi nữa, đang làm mấy động tác nhỏ,
Ép tôi phải chủ động tìm cô ấy.
Điều đó chứng tỏ tôi đã thành công!
Để kích thích tôi, cô ấy còn nói tôi “không được.”
Chắc chắn chỉ là cái cớ để khiến tôi và cô ấy gần gũi hơn thôi!
Hả?
Sao cô ấy lại chặn tôi rồi?
Tôi giả vờ lấy lý do công việc.
Để tiếp cận cô ấy gần hơn.
Cô ấy mặc đồ công sở gợi cảm chết người.
Không ổn rồi.
Suýt nữa tôi bị cô ấy mê hoặc đến hồn lìa khỏi xác.
Những gì cô ấy nói, tôi không nghe rõ.
Chỉ muốn hôn.
Không kiềm chế được.
Lén lại gần chạm vào cô ấy.
Bị đạp.
Nhưng vẫn thấy vui.
3
Cô ấy lại… gọi người đến nhà.
Có vẻ lần này không phải giả vờ.
Vì tôi nghe họ thảo luận cả về biện pháp an toàn.
Trời sụp xuống rồi.
Thả lỏng được một tháng.
Không ngờ để cô ấy nhiễm cái thói xấu này?
Dù độc thân cũng phải giữ mình trong sạch!
Tôi tìm cô ấy để nói lý.
Lại bị mắng.
Cô ấy còn chê tôi bẩn.
Tức đến phát khóc.
Tôi đi làm xét nghiệm đầy đủ để đưa cho cô ấy xem!
Để chọc tức cô ấy.
Tôi cố tình dẫn theo Lâm Huyên đi ăn.
Không ngờ cô ấy cũng dẫn theo bạn trai nhỏ.
Chỉ là một gã nghèo chỉ đeo nổi Rolex, cô ấy nhìn trúng cái gì?
Trẻ hơn? Khỏe mạnh hơn?
Tức quá, tôi thức đêm học bù.
[10 kỹ thuật giao tiếp để kéo gần khoảng cách với người né tránh]
[3 câu nói khiến người né tránh mở lòng]
[Làm thế nào để níu kéo một người phụ nữ gắn bó kiểu né tránh]
4
Tôi trực tiếp nói chuyện với cô ấy.
Sợ quá thẳng thắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.
Tôi dùng phương pháp mượn mèo để ẩn dụ con người.
Cô ấy hiểu ý tôi.
Và chấp nhận đề nghị của tôi.
Có lẽ vì giận tôi cố tình cắt liên lạc một tháng.
Cô ấy cho tôi một cái tát thật mạnh.
Thơm quá.
Muốn hôn tay cô ấy.
Thực ra những gì trên mạng nói cũng có chỗ đáng tin.
Ví dụ như việc tôi là kiểu gắn bó ám ảnh.
Sau đó, chúng tôi hoàn toàn nói rõ với nhau.
Cô ấy đồng ý cho tôi cơ hội.
Cô ấy thật tuyệt.
Tôi yêu cô ấy.
5
Hú, hú hồn.
Tưởng cô ấy lại đòi chia tay.
May mà chỉ là thừa nhận lỗi với tôi.
Hơn nữa, cô ấy chỉ gọi dịch vụ massage tại nhà.
Chứ không phải gọi người…
Khụ khụ.
Cũng không hẳn là bất ngờ lắm.
Vì tôi vốn không tin cô ấy sẽ gọi người thật.
Chỉ là biết sự thật, càng chắc chắn suy nghĩ của tôi mà thôi.
Khó chịu ghê, miệng tôi cứ cong lên mãi.
Hạ xuống ngay!
Không thì cô ấy phát hiện ra tôi từng nghi ngờ cô ấy mất!
Tôi đúng là đáng chết.
Dám nghi ngờ cô ấy.
Hy vọng cô ấy mãi mãi không phát hiện ra.
6
Tại buổi tiệc tối, tôi thể hiện hết sức, quyến rũ ngút ngàn.
Chứng minh thực lực của mình, tôi có thể vào bếp lẫn ra phòng khách.
Mỗi ngày đều chăm lo để cô ấy no đủ, cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen.
Cuối cùng, cô ấy đã cắt đứt mối quan hệ với gã đồng nghiệp phiền phức kia.
Sao người đến sau lại thắng?
Vì tôi vừa giành vừa giữ!
Cô ấy cuối cùng cũng dẫn tôi đi gặp gia đình.
Hóa ra gia đình cô ấy rất tệ.
Mẹ đã cắt đứt liên lạc từ lâu, nên cô ấy chẳng buồn mời.
Lý Trạm lạnh nhạt nói: “Không quen.”
Bố cô ấy nói: “Con gái tôi từ nhỏ đã tự lập, không cần ai chăm sóc, rất giỏi.”
“Hồi nhỏ, nó không nghe lời tôi liền đánh, mỗi lần đều đánh đến nỗi nó phải trốn dưới gầm giường, cả đêm không dám ra.”
“Cho nên nó đỗ đại học 985, chẳng phải là nhờ tôi dạy dỗ nghiêm khắc sao?”
Tôi cố nhịn mới không lật bàn.
Bảo bối mà tôi nâng niu trong lòng bàn tay lại lớn lên như vậy.
Ngay giây sau, cô ấy cầm đĩa đập thẳng vào mặt ông bố.
A.
Đã quá.
Dưới sự chăm sóc tận tình của tôi, cuối cùng cô ấy đã có dũng khí đối diện với bóng tối quá khứ.
Muốn khóc quá.
Cô ấy không dẫn tôi đi buổi xây dựng đội nhóm.
Quen rồi.
Người né tránh mà.
Là như vậy.
Nhưng tôi không thể tình cờ đi ngang qua sao?
Tôi đã thành thạo các kỹ năng giao tiếp với người gắn bó kiểu né tránh.
Kiên định chọn cô ấy.
Quyết liệt bảo vệ cô ấy.
Dù sao thì, phụ nữ mạnh mẽ cũng sợ đàn ông dai!
HẾT.