Chương 1 - Người Yêu Cũ Chưa Chết
Năm thứ ba sau khi kết hôn, tôi phát hiện ra bức thư mà Phí Thanh Tịch viết cho người yêu cũ đã khuất.
Hóa ra, anh ấy lấy tôi chỉ để hoàn thành di nguyện của cô ta.
Trong thư tràn ngập nỗi tiếc nuối và nhớ thương tột cùng của anh ấy.
Cuối thư, anh viết:
“Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng người yêu của anh, anh thật sự rất nhớ em.”
Toàn bộ bức thư, anh chỉ nhắc đến tôi đúng một lần:
“Cô ấy không thông minh bằng em, không xinh đẹp bằng em, nhưng tính cách trầm lặng, sẽ không khiến em ghen tuông.”
Tôi lặng lẽ đặt bức thư xuống.
Anh ấy chắc là không biết.
Người yêu cũ của anh… căn bản chưa hề chết.
1
Ngày phát hiện bức thư, trời mưa như trút nước.
Tôi đóng cửa sổ thư phòng lại, nhưng vô tình thấy chiếc tủ mà Phí Thanh Tịch luôn khóa chặt lại hé ra một khe nhỏ.
Một chồng thư dày bị nước mưa hắt vào làm ướt, tỏa ra mùi hương nhàn nhạt.
Dòng chữ nhỏ ở góc phong bì thu hút sự chú ý của tôi.
“Gửi người yêu rực rỡ và vô vọng nhất của tôi.”
Người yêu…
Là viết cho tôi sao?
Tôi không kìm được mà khẽ cong môi.
Hai mươi năm quen biết, ba năm kết hôn, tôi vẫn luôn cho rằng Phí Thanh Tịch không hiểu lãng mạn là gì.
Không ngờ, anh ấy lại lén viết thư cho tôi sau lưng.
Tôi háo hức mở thư ra.
Nhưng chỉ vừa đọc dòng đầu tiên, tôi đã đứng sững lại.
“Sơ Vi, gặp chữ như gặp người.”
Chữ viết của Phí Thanh Tịch từng mạnh mẽ, dứt khoát, giờ đây lại đứt quãng, vương đầy dấu lệ.
Sơ Vi…
Đường Sơ Vi.
Đó là người bạn chung của chúng tôi thuở niên thiếu, sau này học chung đại học với Phí Thanh Tịch, luôn xem anh ấy như bạn tâm giao.
Hồi đó, tôi đã không thích cách họ thân thiết mà không có bất kỳ ranh giới nào.
Nhưng cô ấy đã qua đời từ sáu năm trước.
Tại sao Phí Thanh Tịch lại viết thư cho cô ấy?
Tay tôi run rẩy, mắt lướt qua từng hàng chữ.
Nếu nói đây là thư, thì thà gọi nó là nhật ký tưởng niệm người vợ quá cố còn chính xác hơn.
Nếu không phải vì nét chữ quen thuộc, tôi thậm chí không dám tin người viết những lời yêu cháy bỏng này lại là chồng tôi – một người luôn điềm tĩnh và lý trí.
Trong thư, anh liên tục trút bầu tâm sự về tình yêu và tiếc nuối của mình.
Từ nụ cười rạng rỡ lần đầu gặp gỡ, đến bờ môi mềm mại khi hai người chìm trong đắm say.
Từ mong ước được chôn cất bên cô ấy sau khi chết, đến khát vọng kiếp sau có thể cùng cô ấy bạc đầu.
Cuối thư, anh viết:
“Mỗi ngày thức dậy, anh lại yêu em nhiều hơn hôm qua.”
“Nhưng sự thật em đã rời đi, lại khiến anh tuyệt vọng khôn cùng.”
“Cuộc sống vẫn tiếp diễn, nhưng người yêu của anh, anh thật sự rất nhớ em.”
Nỗi nhớ của anh sâu đậm và mãnh liệt đến mức tôi chưa từng thấy bao giờ.
Tôi cầm chặt bức thư, đầu óc trống rỗng.
Thì ra, người chồng thanh mai trúc mã hai mươi năm của tôi… đã từng lệch khỏi quỹ đạo tình cảm của chúng tôi.
Vậy mà tôi lại chưa từng hay biết.
Trái tim tôi như bị một lưỡi dao cùn cắt vào, đau đến mức không thở nổi.
Toàn bộ bức thư, anh chỉ nhắc đến tôi vài câu.
“Vợ anh, anh chỉ xem cô ấy như em gái.”
“Cô ấy không thông minh bằng em, không xinh đẹp bằng em, nhưng tính cách trầm lặng, sẽ không khiến em ghen tuông.”
Em gái…
Anh có phải đã quên rồi không?
Quên cái đêm hè năm tôi mười tám tuổi.
Không khí oi bức, ngoài cửa sổ ve kêu râm ran.
Dưới ánh nến vàng vọt lay động, cậu thiếu niên Phí Thanh Tịch nghiêng đầu nhìn tôi,
Đôi mắt chân thành, giọng nói trong trẻo.
“Nguyệt Nguyệt, điều ước sinh nhật lớn nhất của anh… là có thể mãi mãi ở bên em.”
2
Tôi hoàn hồn từ dòng ký ức, ánh mắt rơi vào ngăn trên cùng của tủ.
Bên trong là một chiếc hũ tro cốt nhỏ tinh xảo.
Tôi đưa tay chạm vào.
Hũ tro láng mịn, sạch sẽ, rõ ràng đã được ai đó lau chùi cẩn thận mỗi ngày.
Trên đó còn dán một tấm ảnh chụp chung của hai người họ.
Còn ảnh cưới của tôi và anh thì sao?
Nó lại bị anh tùy tiện ném vào góc phòng làm việc,
Phủ đầy bụi, phía trên còn đè mấy chồng tạp chí cũ.
Cảm giác tủi thân và cay đắng ập đến, nhấn chìm tôi trong cơn sóng dữ.
Nước mắt không thể kiểm soát mà lặng lẽ rơi xuống.
Tôi không cam lòng.
Nhưng nhiều hơn cả, là sự hoài nghi.
Nếu tình yêu của họ là vĩnh hằng, tại sao tôi chưa từng nghe anh nhắc đến?
Nếu họ là định mệnh của nhau, vậy bao nhiêu năm tôi bên cạnh anh, rốt cuộc là gì?
Tôi ngồi bần thần trong thư phòng cả buổi chiều.
Đến hoàng hôn, cửa phòng bị đẩy ra.
Phí Thanh Tịch cầm theo một chồng tài liệu bước vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy những lá thư rơi đầy đất, sắc mặt anh chợt tối sầm lại.
“Giang Nguyệt, ai cho em lục đồ của anh? Em còn biết thế nào là lễ giáo không?”
Tôi lặng lẽ nhìn anh.
Một lúc lâu sau, anh mới mệt mỏi thở dài, ngồi xuống, giọng trầm thấp:
“Em đã biết hết rồi?”
Nói những lời này, anh không nhìn tôi, chỉ cẩn thận nhặt từng tờ thư trên sàn,
Từng chút, từng chút một, như thể chúng là bảo vật vô giá.
Nhìn dáng vẻ trân trọng ấy, tôi chỉ cảm thấy chính mình thật nực cười.
“Phí Thanh Tịch, anh không định giải thích sao?”
Động tác của anh khựng lại.
Giọng nói nhàn nhạt, mang theo chút bất lực không thể che giấu.
“Không có gì để giải thích cả. Em tự tiện lục lọi đồ của anh, đáng lẽ em nên là người giải thích với anh.”
“Hơn nữa, chỉ là vài bức thư tình thôi. Anh và Sơ Vi quả thực từng yêu nhau hồi đại học, nhưng khi đó anh chưa ở bên em.”
“Chẳng lẽ em không cho phép anh có quá khứ sao?”
Giọng anh lạnh như băng, mái tóc rũ xuống che khuất đôi mắt, khiến tôi không nhìn rõ được cảm xúc trong đó.
“Giang Nguyệt, em quản quá nhiều rồi.”
Tôi tức đến run cả người.
Đứng bật dậy, tôi giơ tay chỉ vào hũ tro cốt.
“Được, những bức thư đó chỉ là quá khứ, vậy cái này là gì?”
“Lén lút mang tro cốt của bạn gái cũ về nhà, đây cũng là thứ mà anh gọi là ‘đã qua sao?”
Sắc mặt Phí Thanh Tịch lập tức trầm xuống khi nhìn theo hướng tay tôi chỉ.
“Đừng động vào cô ấy!”
Anh không màng đến đống thư rơi vãi dưới đất, lao đến, vung tay hất mạnh bàn tay tôi ra.
Anh luôn là người bình tĩnh và tự chủ.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy anh mất kiểm soát đến vậy.
“Giang Nguyệt, em đừng quá đáng!”
“Chuyện của chúng ta, đừng lôi Vi Vi vào trút giận.”
Bị anh đẩy ra, tôi loạng choạng, vội vịn vào bàn để đứng vững.
Ngước mắt lên, tôi lại thấy Phí Thanh Tịch đang cẩn thận lau đi dấu vân tay trên hũ tro cốt.
Trong mắt anh, ánh đỏ lan tràn, xen lẫn một tia cuồng loạn.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác có một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu mình.
Tôi cứ thế nhìn anh, rồi bật cười.
“Phí Thanh Tịch.”
“Nếu anh yêu cô ấy đến vậy, sao không đi theo cô ấy luôn đi?”
“Tại sao còn phải cưới tôi? Lẽ nào tôi đáng phải làm nền cho tình yêu của hai người?”
Động tác của anh khựng lại.
Ngoài cửa sổ, bóng cây lay động. Anh khe khẽ vuốt ve hũ tro, ánh mắt nhuốm một nỗi cô đơn mà không ai hiểu thấu.
Một lúc lâu sau, anh khẽ bật cười, mang theo chút tự giễu.
“Em nghĩ anh không muốn sao?”
“Từ khi cô ấy mất, mỗi giây mỗi phút, anh đều muốn đi theo cô ấy.”
“Nhưng cô ấy quá lương thiện, cũng quá thông minh.”
“Điều ước cuối cùng của cô ấy là hy vọng anh sống thật tốt, chọn một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện để đi hết quãng đời còn lại.”
“Nếu không, dù có gặp lại nơi hoàng tuyền, cô ấy cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“Anh không thể làm trái di nguyện của cô ấy.”
Nói đến đây, anh ngước mắt lên nhìn tôi.
Trong ánh mắt đó, tôi lại thấy được một tia cầu xin.
Tôi ngây người.
Năm mười tám tuổi, Phí Thanh Tịch nói, điều ước lớn nhất của anh là cưới tôi.
Nhưng năm hai mươi tám tuổi, anh lại nói, cưới tôi chỉ là để hoàn thành di nguyện của người khác.
“Sơ Vi cũng là bạn của em. Khi còn sống, cô ấy đối xử với em tốt như vậy. Chẳng lẽ ngay cả tâm nguyện cuối cùng của cô ấy, em cũng không thể giúp hoàn thành sao?”
“Nguyệt Nguyệt, không phải cuộc hôn nhân nào cũng có tình yêu.”
“Anh đã cưới em, thì nhất định sẽ có trách nhiệm với em cả đời.”
“Thực tế một chút đi, đừng tính toán quá nhiều, được không?”
Giọng anh đầy bất lực, thậm chí còn mang theo chút oán trách.
Tôi bật cười lạnh lùng.
Tôi là một họa sĩ truyện tranh, người luôn mơ mộng bay bổng.
Điều tôi không nên có nhất… chính là sự thực tế.
Dịu dàng, hiểu chuyện, ngoan ngoãn.
Đó là sự hiểu lầm lớn nhất của anh về tôi.
Tôi vớ lấy cuốn sách bên cạnh, hung hăng ném về phía anh.
“Biến đi!”
Anh không tránh.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi thật sâu.
Rồi ôm chặt hũ tro cốt, quay người rời đi mà không ngoảnh lại.
Tôi nhìn bóng lưng anh.
Chợt nhớ đến lời thề trong đám cưới.
Khi đó, anh đứng bên tôi, nhưng lại xa xôi lạnh lẽo như ánh mặt trời mùa đông.
Anh chăm chú nhìn tôi.
Nhưng ánh mắt ấy…
Như thể đang xuyên qua tôi để nhìn một người khác.
“Anh sẽ đi ngược lại bản năng của mình, chống lại thiên tính của mình, để mãi mãi yêu em.”
“Ngay cả cái chết… cũng không thể chia cắt chúng ta.”
3
Bị tôi đuổi ra khỏi nhà, cả đêm Phí Thanh Tịch không quay về.
Nghĩ lại, đây là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau trong suốt ba năm kết hôn.
Lúc rời đi, anh chỉ mang theo hũ tro cốt ấy.
Vì thế, sáng sớm hôm sau, tôi dậy thật sớm.
Thu dọn hết đồ đạc của Phí Thanh Tịch trong nhà, chất thành một đống bên cạnh thùng rác ngoài cửa.
Đã quét ra khỏi nhà, thì phải có dáng vẻ của một kẻ bị quét ra khỏi nhà.
Vừa định đóng cửa lại, tôi liền thấy anh trai tôi – Giang An tay xách chiếc bánh kem tôi thích nhất, chân dài sải một bước, bước thẳng vào nhà.
“Nguyệt Nguyệt.”
“Nghe Thanh Tịch nói, hai đứa cãi nhau?”
Anh đặt bánh xuống, xoa đầu tôi một cái, rồi thản nhiên ngồi xuống đối diện, vừa nói vừa bắt đầu bóc một quả quýt.
Tôi cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài, rõ khớp của anh, không đáp.
“Hôm qua anh có nói chuyện với nó rồi… Haiz, hai đứa thanh mai trúc mã bao năm, tình cảm nó dành cho em, anh đều nhìn thấy hết.”
Nói đến đây, anh thở dài.
“Hơn nữa, chuyện của Thanh Tịch và Sơ Vi là từ thời đại học. Khi đó, em với nó còn chưa ở bên nhau, cũng đâu có chuyện phản bội gì.”
“Sau khi cưới, nó đối xử với em tốt thế nào, ngay cả anh làm anh trai cũng thấy hổ thẹn.”
“Nó đã chịu sống tử tế với em, như thế chẳng phải đã đủ rồi sao?”