Chương 6 - Người Vợ Thất Hứa Với Chính Mình

Kịch bản của tôi liên tục bị trả về.

Các đồng nghiệp trong phòng đều là những cô gái trẻ mới tốt nghiệp, gia đình đã chuẩn bị sẵn nhà và xe, mang theo giấc mơ trở thành biên kịch chuyên nghiệp.

Còn tôi, một người phụ nữ lớn tuổi đã có con, hoàn toàn lạc lõng với họ.

Mỗi ngày trôi qua như một trận chiến.

Thậm chí khi Cửu Cửu ốm phải nằm viện truyền dịch, tôi vẫn ngồi cạnh con với laptop, chỉnh sửa kịch bản.

Thịnh Cảnh luôn chê bai, ngăn cản tôi:

“Em đúng là làm việc quần quật mà chỉ nhận tiền cỏn con.”

“Em không thể bỏ điện thoại xuống được à? Còn lo bài vở của con không?”

“Giờ này rồi, cơm còn chưa nấu. Em cả ngày làm cái gì thế?”

“Một công việc lương 4.000 tệ, mỗi ngày lãng phí thời gian đi làm, còn phải trả tiền học thêm và gia sư một kèm một cho con, thu không bù chi. Có ý nghĩa gì không?”

Tất nhiên là có.

Ý nghĩa là một ngày nào đó, tôi sẽ không phải chịu cảnh anh chỉ vào mặt tôi và nói: “Không xin lỗi thì không có tiền sinh hoạt.”

Ý nghĩa là một ngày nào đó, tôi có thể leo lên cao hơn, dựa vào công việc này để nuôi sống tôi và Cửu Cửu.

Nhưng anh không hiểu.

Không, đúng hơn là anh không tin tôi có thể làm được.

Cửu Cửu cũng hiểu chuyện hơn trước:

“Mẹ ơi, gia sư một kèm một đắt lắm. Con sẽ học chăm chỉ.”

Đôi khi, Thịnh Cảnh giúp Cửu Cửu học bài.

Nhưng chưa đến 20 phút, anh đã mắng con khóc.

Có lần, anh tức giận đến phát điên:

“Sao lại có đứa con gái ngu ngốc như con?”

Cửu Cửu bật khóc ngay tại chỗ:

“Nhưng bố ơi, mẹ chưa bao giờ mắng con ngu ngốc.”

Đúng vậy.

Dù có tức giận đến đâu, tôi cũng không bao giờ gọi con là ngu ngốc.

Tối hôm đó, Thịnh Cảnh tự nhốt mình trong thư phòng rất lâu.

Trước khi đi ngủ, anh nói với tôi:

“Trước đây em dạy con học, vất vả quá.”

Những lời an ủi này giống như cầm một cốc nước nóng đưa cho người giữa mùa hè.

Nóng đến bỏng tay, chẳng ai muốn uống.

Thịnh Cảnh nghĩ rằng tôi không còn ý định ly hôn nữa vì tâm trạng đã ổn định.

Anh yên tâm, và lại quay về dáng vẻ trước đây.

Đi sớm về muộn, thường xuyên tăng ca, công tác.

Hứa cuối tuần đưa con đi Disney, nhưng tối thứ Sáu lại bảo thứ Bảy phải gặp khách hàng.

Nhưng anh không biết rằng, tôi nhất định sẽ ly hôn.

Chỉ là tôi đang chờ.

Chờ ngày mình mạnh mẽ hơn, có năng lực hơn.

Hiện tại, tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào việc cãi vã với anh.

Thời gian quá quý giá, tôi phải dồn hết sức chạy về phía trước, phải dốc hết sức để làm giàu bản thân.

Cho đến khi tôi trở thành một cái cây không sợ gió mưa.

Thoáng chốc, đã bốn tháng trôi qua.

Cửu Cửu được nghỉ hè.

Bà nội bảo chúng tôi đưa con về quê ở với ông bà một thời gian.

Trước khi đi, bà níu chúng tôi lại và nói:

“Cửu Cửu cũng lớn rồi, hai đứa tranh thủ còn trẻ, sinh thêm đứa con trai đi.”

21

“Một đứa con thì cô đơn lắm. Hơn nữa, có thêm con trai thì sau này Cửu Cửu cũng có chỗ dựa từ nhà ngoại.”

Tôi bật cười:

“Mẹ, mẹ định hỗ trợ tiền cho chúng con, hay là giúp chúng con nuôi?”

Thịnh Cảnh tỏ vẻ không vui:

“Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta, em nói chuyện kiểu gì thế?”

Rõ ràng anh ta đã động lòng.

Tôi khinh bỉ. Sinh thêm một đứa nữa, cả đời này tôi đừng mong thoát khỏi mối ràng buộc này.

Cứ mơ mộng viển vông đi.

Tháng trước, tôi đề xuất với Triều Ca muốn viết một kịch bản về chủ đề khó khăn của những bà nội trợ.

Anh lại muốn tôi viết truyện tình yêu ngọt ngào.

Để qua được vòng duyệt, tôi đã bám theo anh nửa tháng, viết lại hơn mười lần bản đề cương, thậm chí còn bị anh mắng là “thần kinh”.

Nhưng vào ngày họp chọn đề tài, anh lại đóng cửa cãi nhau một trận to với tổng biên tập.

Ra khỏi văn phòng, sắc mặt anh rất tệ, ném tập tài liệu vào tôi:

“Tốt nhất cô viết cho ra hồn. Nếu không được thì tôi xử đẹp cô đấy!”

Tôi làm việc ngày đêm, trò chuyện với nhiều bà nội trợ để lấy ý tưởng, chỉnh sửa kịch bản không biết bao nhiêu lần.

Hiện tại, bộ phim ngắn dựa trên kịch bản của tôi đã phát sóng được mười ngày.

Tiền lương và thưởng quý cũng được chi trả.

Tôi nhìn chằm chằm bảng lương hồi lâu, mắt đỏ hoe.

Triều Ca chế giễu:

“Nhìn cô kìa, thế mà cũng cảm động. Mới chỉ là chuyện nhỏ thôi. Phước của cô còn ở phía trước!”

“Thật sự tôi không hiểu. Cô viết một câu chuyện áp lực thế, toàn chuyện lặt vặt gia đình, chẳng có gì kích thích. Sao lượt xem lại cao như vậy?”

Triều Ca đã từng hẹn hò nhiều lần, nhưng chưa từng kết hôn.

Dù anh rất giỏi thấu cảm, nhưng vẫn không thực sự hiểu rõ về hôn nhân.

Tôi mỉm cười:

“Bởi vì sự thật của hôn nhân không phải là tình yêu ngọt ngào.”

“Với phụ nữ, đó là sự trói buộc, là kiềm chế, là nhẫn nhịn và rèn luyện.”

“Là vô số lần thỏa hiệp vì con cái, là từng lần thất vọng chồng chất.”

“Nó nổi tiếng, thực ra tôi thấy buồn. Vì điều đó chứng tỏ những bà nội trợ như tôi, nhiều vô cùng.”

Chiều tối, Thịnh Cảnh gọi điện:

“Tối nay đồng nghiệp họp mặt, em cũng đến đi.”

Tôi đi thẳng từ công ty đến chỗ hẹn.

Khi tôi đẩy cửa phòng, tất cả mọi người bên trong đều sững sờ.

Tôi mặc bộ vest nhỏ, đi giày cao gót năm phân, trang điểm nhẹ.

Không quá xinh đẹp, nhưng hoàn toàn khác xa vẻ nhếch nhác, tùy tiện lần trước.

Quan trọng hơn, trong ánh mắt tôi bây giờ có ánh sáng.

Linh Linh vuốt tóc, mỉm cười hỏi:

“Nghe nói dạo này chị dâu làm ở công ty truyền thông. Ngành mới nổi, thu nhập chắc cao lắm nhỉ?”

Người có chút phép tắc công sở sẽ biết, hỏi thẳng thu nhập của người khác là rất bất lịch sự.

Tôi chưa kịp trả lời, Thịnh Cảnh đã cười nói:

“Một tháng bốn nghìn tệ, không đủ trả tiền gia sư và lớp học thêm buổi tối. Cô ấy nhất quyết đòi làm. Con cái, việc nhà thì chẳng quan tâm, thật không hiểu nổi.”

Vợ anh Trương – chị Trương cũng có mặt.

Chị mỉm cười với tôi, dịu dàng nói:

“Tôi thấy có việc làm cũng tốt. Mới bắt đầu lương thấp là chuyện bình thường, cứ từ từ rồi lên.”

Linh Linh thở dài:

“Nếu tôi mà có người nuôi, tôi ước gì ngày mai được nghỉ việc, nằm nhà tiêu tiền!”

Tôi đổ nước sôi vào cốc, rửa sạch ly:

“Vậy cô sẽ sớm có cơ hội thôi.”

Chị Trương rót cho tôi một ly bia.

Tôi nâng ly, mỉm cười:

“Tôi mời mọi người một ly. Sau này có lẽ ít có dịp cùng nhau ăn cơm thế này.”

“Vì tôi và Thịnh Cảnh, sắp ly hôn rồi.”

22

Thịnh Cảnh sững sờ.

Tôi lấy bảng lương ra, đẩy về phía anh:

“Công ty vừa phát thưởng quý, sáu mươi nghìn tệ.”

Tính ra mỗi tháng tôi được 24 nghìn tệ, cũng chẳng kém anh là bao.

Không khí cả bàn bỗng chùng xuống.

Thịnh Cảnh không dám tin, thậm chí còn kiểm tra lịch sử giao dịch tài khoản ngân hàng trên điện thoại của tôi.

Trong mắt Linh Linh lộ rõ vẻ ghen tị và đố kỵ không thể che giấu.

Bữa cơm kết thúc không vui vẻ.

Trên đường về nhà, Thịnh Cảnh không nói một lời.

Tôi dựa vào cửa xe, nhìn ánh đèn lướt qua.

Khi đi ngang qua một vườn đào lớn, không khí thoảng mùi hương ngọt ngào.

Hóa ra, đêm hè ở Thượng Hải lại quyến rũ đến vậy.

Về đến nhà, cánh cửa vừa đóng lại, Thịnh Cảnh rốt cuộc không nhịn được nữa.

“Âu Dương Sắc, hôm nay em quá đáng lắm. Trước mặt bao nhiêu đồng nghiệp của anh mà nói muốn ly hôn. Em rốt cuộc muốn làm gì?”

“Tôi muốn ly hôn. Ngày mai chúng ta đi làm thủ tục luôn đi.”

Nếu không vì cái gọi là thời gian hòa giải trước ly hôn, tôi thực sự không muốn đợi thêm một ngày nào nữa.

Anh bứt tóc, bực bội:

“Sống như bây giờ không tốt sao? Em giờ thu nhập cao rồi, thấy mệt thì chúng ta thuê thêm một bảo mẫu…”

“Không, thuê thêm bao nhiêu bảo mẫu cũng vô ích. Tôi chỉ là không muốn sống tiếp với anh nữa.”

“Tại sao? Chúng ta không phải đang sống tốt sao?”

Tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ bừng, mất kiểm soát của anh:

“Tốt với anh, nhưng không phải với tôi.”

“Anh và tôi đều không được cha mẹ yêu thương. Vì thế chúng ta đồng cảm mà đến với nhau.”

“Khi kết hôn, chúng ta hứa sẽ hỗ trợ và yêu thương nhau, giúp nhau trở thành những người tốt hơn.”

“Hồi đó anh đổi việc, lương không tăng mà giảm. Tôi ủng hộ anh, vì tôi thấy ngành này phù hợp với anh hơn.”

“Tôi khuyến khích anh thi chứng chỉ hành nghề. Khi anh học, tôi chưa từng làm phiền.”

“Tôi còn đi cùng anh gặp gỡ khách hàng, kết bạn với vợ họ, cố gắng mở rộng quan hệ.”

Tôi nhấn từng chữ:

“Tôi đã thực hiện lời hứa của mình. Còn anh… anh đã thực hiện được chưa?”

“Anh đã ủng hộ tôi chưa? Hiểu cho tôi chưa? Khuyến khích tôi chưa?

Ngay cả khi tôi muốn học lái xe, anh cũng không ủng hộ. Mỗi lần tôi đi học, anh lại nói mình phải tăng ca, bảo nhà chẳng mua nổi hai chiếc xe thì học làm gì.”

“Anh còn mập mờ với cô gái trẻ.”

Hầu họng Thịnh Cảnh nghẹn lại, anh khó khăn nói:

“Anh sai rồi, sau này anh sẽ thay đổi. Em không thích Linh Linh, anh sẽ bảo công ty điều cô ấy sang dự án khác.”

“Chúng ta đã đi cùng nhau mười năm rồi…”

Anh có thể làm điều này từ lâu.

Nhưng đàn ông ấy mà, phải đến khi không thể cứu vãn nổi nữa mới từ bỏ những ý nghĩ mập mờ của mình.

Tôi không lay chuyển:

“Ly hôn, tôi nhất định phải ly hôn.”

Thịnh Cảnh tức giận:

“Nếu thực sự ly hôn, căn nhà này tôi phải giữ. Lẽ nào em định dắt Cửu Cửu đi lang thang sao?”

Khi chúng tôi mới tốt nghiệp và đến Thượng Hải, hai bàn tay trắng.

Trong vòng hai năm, chúng tôi đã chuyển nhà ba lần, hai lần trong đó là vào tháng Tám nóng nhất.

Chính những lần chuyển nhà đó đã khiến tôi quyết tâm phải mua được một căn nhà cho mình.

Thịnh Cảnh biết rõ tôi sợ nhất là việc chuyển nhà.

Anh cũng biết tôi rất yêu thương Cửu Cửu.

Người thân thiết nhất với bạn, luôn nắm trong tay vũ khí sắc nhọn nhất để làm tổn thương bạn.